Xuyên Về Cổ Đại Làm Lang Y


Người Hạ Minh Triết gọi tới nhanh chóng chia nhau ra, người đun nước, người bưng lên lầu, người đi bốc thuốc theo chỉ thị của Cố Hi, suốt cả quá trình diễn ra rất thuận lợi.
Trải qua hai canh giờ vật lộn, chậu nước ấm đã sớm nguội lạnh, Cố Hi rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giang Quỳnh thấy Cố Hi đi ra, bé lo lắng đứng dậy nhìn vào bên trong.

Ngôn Tình Xuyên Không
“Đại phu, đệ đệ ta...”, Giang Quỳnh muốn hỏi thăm tình trạng hiện tại của Giang Hữu Lâm, nhưng lại sợ nghe được đáp án tàn khốc.
Cố Hi thấy Giang Quỳnh như vậy thì hết sức đau lòng, tay cậu nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Đã không sao rồi, bây giờ đệ đệ của ngươi chưa thể tỉnh lại ngay được, chờ vài ngày nữa tỉnh lại, vết thương tĩnh dưỡng thêm một tháng là sẽ ổn thôi”
Giang Quỳnh hiếm khi tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như bây giờ, đôi mắt bé đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Cố Hi dập đầu.
“Ngươi làm gì? Mau đứng dậy!”, Cố Hi vội đỡ lấy tay Giang Quỳnh, muốn dìu bé đứng dậy nhưng bé lại không chịu.

“Đại phu, xin hãy nhận của Giang Quỳnh một lạy, Giang Quỳnh không có thứ gì đáng giá để báo đáp ngài, nguyện cả đời này làm...”
“Không có làm gì hết! Ta không cần ngươi báo đáp, đừng hở tí là quỳ như vậy, để người khác nhìn thấy sẽ bảo ta ức hiếp tiểu oa nhi!”, Cố Hi lạnh mặt xách Giang Quỳnh lên, không cho phép bé nói tiếp.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả, ngoan ngoãn nghe lời ta!”, Cố Hi đanh giọng, tỏ vẻ cậu rất không thích những lời nói đó.
Giang Quỳnh thấy cậu bài xích như vậy cũng đành im lặng, âm thầm khắc cốt ghi tâm ân tình của Cố Hi đối với hai huynh đệ bọn họ.
“Hiên nhi, con lại đây”
Cố Minh Hiên thấy cha gọi tên mình, nhóc con nhảy từ trên đùi Hạ Minh Triết xuống, lon ton chạy lại gần cậu.

Cố Hi hài lòng xoa đầu bé: “ngoan, lần sau không được ở quá gần người lạ nghe chưa?”
“Nhưng cha ơi, thúc thúc tốt bụng không phải người lạ mà”
“Con quen người đó à?”, người đó trong miệng Cố Hi chính là Hạ Minh Triết đang vểnh tai nghe trộm cuộc đối thoại của hai cha con.
“Vâng, ngày hôm ấy Hiên nhi đi lạc, là thúc thúc tốt bụng nhờ người đưa con về đấy ạ”
Hạ Minh Triết nghe Cố Minh Hiên nói xong, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh chiếc hoa đăng nhỏ xinh kia.

Đó chính là đồ vật Cố Hi tự tay làm.


Ông trời chắc hẳn không nỡ nhìn gia đình hắn chia xa, nếu không thì đã không đưa Hiên nhi tới trước mặt hắn rồi.
“Đa tạ”, Cố Hi mặt không biểu cảm hướng Hạ Minh Triết cúi người, thật sự coi hắn như người xa lạ mà đối đãi.

Hạ Minh Triết cau mày, định dùng khổ nhục kế để lấy lòng Cố Hi lại bị giọng nói của nhi tử chen ngang.
“Cha ơi! Người tiểu ca ca nóng quá nè!”, Cố Minh Hiên đang cố gắng đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Giang Quỳnh, gấp gáp gọi Cố Hi.
Lời ủy khuất còn chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược trở về, Hạ Minh Triết hậm hực đi theo Cố Hi tới bên cạnh hai đứa nhỏ.
Cố Hi ôm Giang Quỳnh lên, cảm nhận được thân nhiệt nóng rực của bé, không khỏi tự trách bản thân buông lỏng quá sớm.
“Ta đúng là sơ suất, dù có kiên cường đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, Giang Quỳnh chịu đựng gió lạnh lâu như vậy, sợ là bị cảm mạo rồi”
Cố Hi đưa Giang Quỳnh tới phòng ngủ trong viện tử, nhờ Lý Ái Hoa lau người cho bé để giảm thân nhiệt, còn mình thì đi sắc thuốc.
Hạ Minh Triết hệt như cái đuôi khổng lồ bám theo sau Cố Hi, cậu đi tới đâu, hắn theo tới đó, có thể nói là như hình với bóng, một bước không rời.
“Hi nhi, Hi nhi, để ta lấy thứ đó cho, cao như vậy ngươi với không tới đâu...”

“Hi nhi, ta lấy ấm sắc thuốc cho ngươi rồi đây”
“Hi nhi, ngươi đừng ngồi xổm* lâu như vậy, sẽ bị tê chân đó, để ta giúp ngươi canh lửa”
*à thì t thấy trên TV lúc người ta sắc thuốc đều ngồi kiểu này, t viết theo cách gọi chỗ t thôi, chỗ ai có cách gọi khác thì tự động thay thế trong đầu đi nha.
“Hi nhi...”
“Đủ rồi!”, Cố Hi lần đầu cảm thấy Hạ Minh Triết thật sự rất phiền, đã bám theo cậu thì thôi đi! Bây giờ đến cái miệng cũng không chịu yên, lải nhà lải nhải bên tai khiến cậu có muốn cũng không thể lờ đi sự có mặt của hắn được!
“Ngươi có thể yên lặng một chút được không? Duệ vương nhàn rỗi như vậy, sao không đi làm chính sự giải sầu đi!”
Hạ Minh Triết nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức vô tội, nói: “Ta vẫn đang làm chính sự đây mà, Hoàng huynh nói chuyện chung thân là đại sự, không thể lơ là nha”
“Tùy ngươi, nhưng ta phải nói trước, nếu ngươi còn làm ồn, ta không ngại đóng cửa tiễn khách đâu!”, Cố Hi thật sự hết cách với Hạ Minh Triết, bưng bát thuốc đã nấu tốt, mang sang phòng cho Giang Quỳnh uống, không để ý đến hắn nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận