Cửa bị người mở ra, Cố Hi nheo mắt, đưa tay che bớt ánh sáng.
Hạ Minh Viễn thấy Cố Hi tự ý rời giường, vội đặt bát cháo xuống bàn rồi đưa tay đỡ cậu dựa vào lòng mình.
“Hi nhi, sao ngươi lại ra đây? Không phải ta đã dặn ngươi muốn cái gì thì phải gọi hạ nhân vào rồi hay sao?”
"Không có việc gì đâu, ta thấy khỏe hơn rồi, muốn đi dạo để giãn gân cốt thôi.”
“Người không có chút thịt, khỏe hơn chỗ nào? Ngươi đừng cậy mạnh nữa”.
Hạ Minh Triết vừa nói vừa chau mày, đồng thời dùng bàn tay ấm áp vỗ về sau lưng Cố Hi.
Cố Hi không từ chối sự đụng chạm của hắn, hơi dịch người để tìm một chỗ dựa thoải mái hơn.
“Ta là đại phu, ta tự biết sức khỏe của mình như thế nào mà.”
Hạ Minh Triết bị Cố Hi làm cho câm nín, im lặng một lúc mới dè dặt nói: “Hi nhi, tình trạng thân thể của ngươi trước khi mang thai, ngươi có biết không?”
“Biết chứ, ta đã nói rồi mà, ta là đại phu.”
“Vậy… vậy tại sao ngươi lại chọn sinh Hiên nhi ra?”
Nghe hắn nói xong, Cố Hi chậm rãi vân vê lọn tóc trên tay, như đang trầm tư suy nghĩ, lại như đang vờn Hạ Minh Triết.
“Sau đêm đó, khi trở về ta đã uống thuốc tránh thai…”
Hạ Minh Triết vô thức siết chặt tay, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng.
Hắn tự nhủ trong lòng rằng Cố Hi làm thế là điều đương nhiên, dù sao thì chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, vả lại… Cố Hi từ trước đến nay không hề yêu hắn, chỉ có một mình hắn đa tình mà thôi.
Cố Hi không vì phản ứng của Hạ Minh Triết mà ngừng lại, cậu tiếp tục nói: “Ba tháng sau ta đột nhiên cảm thấy chán ăn, tiếp đó là hàng loạt những biểu hiện khác thường, lúc ấy ta mới biết là mình đang mang thai."
“Đứa bé không có tội, chịu đựng ba lần thuốc tránh thai để thành hình, ta không nỡ bỏ nó.”
“Xin lỗi… Là ta khiến ngươi phải khó xử rồi…”
“Không cần phải xin lỗi, Hiên nhi cũng mang trong mình dòng máu của ta mà.
Dù sao thì cũng phải cảm tạ ngươi đã tặng cho ta một hài tử đáng yêu như vậy.”
Hạ Minh Triết nghe Cố Hi nói xong, không biết nên vui vì Cố Hi không hề ghét bỏ hài tử của bọn họ hay nên buồn vì cậu quá xem nhẹ chuyện mình sinh con cho người khác nữa.
“Có ai lại đi cảm tạ mấy chuyện đó đâu chứ… Mà thôi, cháo sắp nguội rồi, để ta bón ngươi ăn.”
Cố Hi nhanh chóng ăn hết bát cháo, cùng với Hạ Minh Triết đi dạo quanh khuôn viên để tiêu thực.
Mới đó mà đã trải qua đợt gió mùa lạnh buốt, trời trong xanh hơn trước khá nhiều.
Cảm nhận được bầu không khí trong lành tràn vào khoang ngực, Cố Hi thoả mãn hít sâu thêm vài cái.
Hương hoa thoang thoảng bay trong gió, trước mắt là cả một mảnh vườn hoa thược dược đỏ thắm, đẹp đến nao lòng.
Cố Hi cầm lòng không nổi, nghiêng người, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa nhỏ đang đung đưa trong gió.
Hình ảnh Cố Hi mỉm cười trong vô thức, lại vô tình khiến trái tim Hạ Minh Triết hẫng đi một nhịp.
Giai nhân mi mục như hoạ, những đoá hoa nở rộ rực rỡ cũng không thể sánh bằng.
Hạ Minh Triết ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Hi, trái tim cứ đánh trống liên hồi không chịu ngừng.
Hắn bước từng bước, chậm rãi tiến lại gần Cố Hi, sau đó quỳ một gối trước mặt cậu.
Hạ Minh Triết thấy Cố Hi không có phản ứng gì, căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Hắn dè dặt nắm lấy tay cậu; ánh mắt thành khẩn, trân trọng như đang nhìn báu vật quý giá nhất của đời mình.
“Hi nhi, ta biết là ngươi đã phải chịu khổ rất nhiều vì những hành động bồng bột, thiếu suy nghĩ của ta.
Ta không dám xin ngươi tha thứ, chỉ mong ngươi cho ta cơ hội để sửa đổi, cho ta cơ hội để bù đắp lỗi lầm, để ta có thể chăm nom cho ngươi và hài tử của chúng ta.
Hi nhi, chỉ cần ngươi muốn, ta có thể làm tất cả mọi thứ.
Ngươi không thích ta cũng không sao hết, ta sẽ cố gắng thay đổi theo ý thích của ngươi, ngươi cũng không cần khó xử gì cả, tất cả đều là do ta tình nguyện, thế nên… ngươi đừng rời xa ta… có được không?”
Nói rồi, Hạ Minh Triết lúng túng đảo mắt đi nơi khác.
Hắn biết là bản thân yêu cầu quá đáng, nhưng hắn không thể sống mà không có Cố Hi được…
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Nghe được câu hỏi của Cố Hi, trái tim Hạ Minh Triết thắt lại, bàn tay đang nắm lấy tay cậu chợt nắm chặt trong vô thức.
Không đợi hắn ổn định tâm trạng, Cố Hi mặt không biến sắc, tiếp tục nói:
“Hiên nhi cũng là con của ngươi, ngươi muốn bù đắp cho thằng bé, ta không có ý kiến.
Còn mấy chuyện trước kia, ta đã sớm quên rồi, ngươi cũng không cần nhắc lại làm gì.”
“Vậy… vậy là ngươi sẽ không rời đi đúng không?”
“Người nhà của ta còn ở nơi này, ta có thể đi đâu đây?”.
Cố Hi khẽ giương khoé miệng, tầm nhìn vẫn du đãng khắp vườn hoa.
Hạ Minh Triết nghe cậu nói xong, thật lâu sau đó vẫn chưa hiểu rõ được ý của Cố Hi.
Người nhà? Là Hiên nhi hay là Cố gia? Trong chữ người nhà của cậu, liệu có phần nào là dành cho hắn hay không? Mà thôi kệ đi, Mộc Hoa Viên cũng được, Cố phủ cũng tốt, chỉ cần Cố Hi nguyện ý lưu lại, không rời khỏi Kinh thành, hết thảy đều không còn quan trọng.
Cố Hi không mở lời, Hạ Minh Triết cũng không hó hé gì, chỉ sợ chọc cậu mất hứng.
Hai người cứ thế chậm rãi đi về phía trước.
Không đợi hai người mở miệng, Cố Minh Hiên không biết chạy từ đâu ra, lao cái ầm về phía bọn họ.
Hạ Minh Triết nhanh tay bế tiểu oa nhi lên trước khi bị úp mặt xuống đất.
“Hiên nhi, con có sao không? Có bị đau ở đâu không?”.
Cố Hi là thật sự bị doạ sợ, cậu vội tiến lại gần xem Cố Minh Hiên có bị xây xát chỗ nào hay không?
“Yên tâm đi, ta đỡ kịp thời, thằng bé vẫn chưa…”
Hạ Minh Triết còn chưa kịp nói hết câu, tiếng khóc của tiểu hài tử đã chen vào, khiến những lời nói sau đó đều bị hắn nuốt ngược trở về.
“Hiên nhi, sao thế? Sao tự dưng lại khóc nhè rồi?”.
Cố Hi vừa mới thở phào vì lời nói của Hạ Minh Triết, song lại bị tiếng khóc của Cố Minh Hiên làm cho lo lắng không thôi.
“Cha ơi, Hiên nhi nhớ cha lắm, hức… huhu…”
Cố Hi muốn đón lấy Cố Minh Hiên nhưng Hạ Minh Triết lại tỏ ra không đồng tình, y chỉ có thể vừa nhẹ giọng an ủi vừa vuốt ve hài tử: “Đừng khóc, Hiên nhi ngoan, cha ở đây rồi.”
“Cha, bế Hiên nhi đi, Hiên nhi muốn được cha ôm ôm.”
Nhìn hai cánh tay nhỏ đang nỗ lực vươn về phía mình, lại nghe thấy giọng nói nức nở đầy ủy khuất của hài nhi.
Cố Hi mềm lòng, lại đưa tay định bế Cố Minh Hiên thêm lần nữa.
Nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, Hạ Minh Triết không cho y bế Cố Minh Hiên.
“Hi nhi, thân thể ngươi chưa khoẻ hẳn, không thể làm việc nặng được.”
“Cha ơi, bế Hiên nhi.”
Cố Hi dở khóc dở cười nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, cùng bày ra biểu cảm bất mãn với hành động của đối phương.
Thấy Cố Hi như muốn thỏa hiệp với Cố Minh Hiên, Hạ Minh Triết nhanh hơn một bước bế cả Cố Hi lên.
Thân thể nhoáng cái bị người nhấc lên, Cố Hi theo phản xạ ôm chặt lấy bả vai của Hạ Minh Triết.
“Ngươi làm gì vậy, mau thả ta xuống đi.
Lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, ta cũng không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, sao phải sợ bọn họ?”
Cố Hi còn chưa kịp nói thêm lời nào đã bị tiểu nhân nhi ôm chặt cứng, quệt hết nước mắt nước mũi lên vạt áo.
Tình huống có chút đặc thù, Cố Hi cũng không còn tâm trí để phản bác Hạ Minh Triết, nỗ lực an ủi Cố Minh Hiên đang sụt sịt khóc.
Hạ Minh Triết được đằng chân lấn đằng đầu, thấy Cố Hi không trách mắng, hắn liền cứ như vậy ôm hai cha con đi bộ về tẩm cung.
Mới đó mà bọn họ đã đi dạo hết nửa buổi chiều, trời đang dần tối, ánh nắng hoàng hôn mờ nhạt phủ xuống, in bóng một nhà ba người lên mặt đất.
Trông bình yên đến lạ thường..