Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu FULL


Nam Khê không nghĩ nhiều như vậy, nàng vốn rất trân trọng người thân dù đây là một đệ đệ tàn tật.

Nguyên thân đã không còn, mình mượn thân thể nàng ấy sống lại một đời, còn được uống cháo ngon như vậy, chỉ riêng điều này mình cũng nên chăm sóc tốt đệ đệ thay nàng ấy.
"Trẻ con đừng nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thương.

Tuy ta chưa hồi phục ký ức, nhưng đệ là đệ đệ của ta là sự thật, ta sẽ không bỏ rơi đệ đâu."
Có lẽ là thói quen cơ thể, nói xong Nam Khê vô thức xoa đầu đệ đệ hai cái.

Động tác quen thuộc khiến Nam Trạch lập tức đỏ hoe mắt, tuy tỷ tỷ bị bệnh quên mình, nhưng vẫn là tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ khi xoa đầu mình còn vỗ hai cái.
Chút cảm giác xa lạ trong lòng lập tức biến mất không tăm tích, Nam Trạch hít mũi kể hết chuyện trong nhà cho tỷ tỷ.

Ví dụ như khế ước nhà đất và tiền bạc lương thực trong nhà.
Nam Khê vừa nghe đệ đệ nói, vừa xuống giường tìm kiếm đồ đạc trong phòng.
Hai tấm địa khế một to một nhỏ, lại có một trăm văn bạc cất giữ và một túi nhỏ gạo.

Đây là toàn bộ gia sản của hai tỷ đệ.
Đáng giá nhất hẳn là hai tấm khế kia, Nam Khê từ nhỏ đã học chữ với mỗ mỗ và cha mẹ, viết trên cát xóa đi lại viết được, nên nàng biết chữ.

May mà chữ viết không biết của triều đại nào này lại gần giống với chữ nàng học.
"Đảo Quỳnh Hoa..."
Nam Khê tay run lên, định thần nhìn kỹ quả thật là ba chữ đảo Quỳnh Hoa!
"Tiểu Trạch, nơi này là đảo Quỳnh Hoa ư?!"
Hina
Nam Trạch gật đầu.
"Nhà ta ở thôn Đông Hưng, huyện Sơn Bình, đảo Quỳnh Hoa, a tỷ không nhận ra chữ sao?"
"Không, vẫn nhận ra."
Chỉ là quá kinh ngạc mà thôi.
Địa danh này nàng đã nghe từ rất sớm, mỗ mỗ tuy chưa từng đến nhưng luôn hướng về.

Bà nói đảo Quỳnh Hoa là nơi bốn mùa như xuân, không bao giờ có tuyết rơi cũng chẳng có mùa đông, lại có vô số trái cây và hải sản để ăn.
Điều khiến người ta thèm muốn nhất là, đảo Quỳnh Hoa có biển cả mênh mông, lại có vô số nước sạch.
Tim Nam Khê đập thình thịch, bỏ đồ trong tay xuống liền chạy ra cửa.
"Tiểu Trạch, ta ra ngoài xem!"
Nàng quá hưng phấn, qua cửa suýt vấp ngã vì ngưỡng cửa.
"A tỷ, cẩn thận!"
"Không sao không sao!"
Nam Khê vịn cửa, hưng phấn đến mức chân hơi mềm.

Nàng nhìn qua cả sân, lập tức đi về phía có bếp lò.
Đây là nơi nấu cơm, chắc chắn có nước!
Trong nồi không có, trong chậu cũng không có, ừm...!bên cạnh có cái chum nhỏ cũng không có.
Không có nước...
Nỗi thất vọng to lớn dâng lên trong lòng, Nam Khê ỉu xìu ra khỏi bếp.

Chẳng lẽ đảo Quỳnh Hoa mình đến không phải đảo Quỳnh Hoa trong miệng mỗ mỗ?
"Tiểu Trạch, không phải đệ nói nhà ta có nước sao? Sao ta không thấy?"
"Có mà..."
Nam Trạch vừa mở miệng chợt nhớ ra chum nước nhà có chút rò rỉ.

Hai ngày nay tỷ tỷ bị bệnh không nấu cơm, nước trong bếp hẳn đã chảy hết.
"A tỷ, chum trong bếp hơi rò.

Nếu muốn uống nước thì phải tự múc từ giếng, ở trong sân."
Giếng!!
Đây lại là một chữ khiến Nam Khê xao xuyến.
Sa mạc cũng có giếng, nhưng chỉ nhà cực kỳ quyền thế mới có.

Nam Khê chưa từng thấy, chỉ nghe mỗ mỗ nói.

Nàng vội vàng quay lại tìm trong sân, rất nhanh đã phát hiện cái giếng đệ đệ nói ở góc tường sân.
Một cái giếng nhỏ, bên cạnh đặt một cái xô buộc dây thừng.

Nam Khê thò đầu nhìn vào giếng, đen ngòm chẳng thấy gì rõ, nên nàng trực tiếp thả xô xuống dò.
Bộp một tiếng, là âm thanh xô đập vào mặt nước.

Mắt Nam Khê sáng rực, nàng thử kéo dây thừng thấy bên dưới rất nặng, đây là múc được nước rồi!
Tim hồi hộp, tay run rẩy.

Chỉ trong chốc lát nàng đã kéo nước lên.

Nhưng lần đầu múc nước không có kinh nghiệm, lúc kéo xô lên va vào thành giếng làm đổ không ít nước, khiến nàng đau lòng muốn chết.
Nước giếng trong vắt khẽ lay động trong xô, phản chiếu bầu trời xanh mây trắng và gương mặt hưng phấn của Nam Khê.
Ban đầu nàng chỉ hưng phấn vì ở đây có nhiều nước, nhưng khi mặt nước lắng xuống nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của mình, nàng lại càng hưng phấn hơn.
Thân thể này lại giống hệt với nàng trước kia! Đặc biệt là nốt ruồi trên mí mắt phải, dù hình dạng hay kích cỡ đều không khác chút nào.
Thật kỳ diệu, thân xác gốc lại có cùng tên, cùng dáng vẻ với mình.

Đây có phải là luân hồi mà mỗ mỗ nói không?
Nam Khê soi mình trong xô nước hồi lâu, càng nhìn càng hài lòng, nhìn rõ hơn mảnh gương vỡ nàng cất giấu nhiều.

Soi một hồi thỏa mãn, nàng lại chạy vào bếp lấy bát múc nước uống cẩn thận.
Lúc này bên ngoài trời hơi nóng, xô nước giếng lại rất mát.

Nàng uống một hơi cạn bát lớn không sót giọt nào, uống thật sảng khoái.

Uống xong vẫn chưa đã còn múc liên tiếp mấy bát nữa.
Như muốn bù đắp cho hơn mười năm không uống đủ nước, Nam Khê một mình uống hết nửa xô, bụng căng tròn.
Cảm giác được uống no nê nước thật hạnh phúc quá, chỉ là hơi no thôi.

Cuối cùng nàng phải vịn tường mà về.
Nam Trạch nhìn bụng tỷ tỷ, nghĩ đến động tĩnh vừa rồi ngoài sân, cả người đều ngớ ngẩn.
Đầu tỷ tỷ chắc chắn không có vấn đề gì khác chứ?
Người bình thường có uống nhiều nước như vậy đâu??.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui