Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu FULL


Tình cảnh nhất thời có chút xấu hổ, một lúc lâu La Toàn mới hoàn hồn từ cú sốc bị cháu gái đánh.
"Tiểu Khê?"
"Cữu cữu đừng giận, mấy ngày trước a tỷ sốt nặng quá nên đầu óc có chút vấn đề, không nhớ được nhiều chuyện."
Nam Trạch vừa giải thích, La Toàn càng thêm đau lòng.
"Ta đã bảo hai đứa còn nhỏ không chăm sóc được bản thân mà! Con xem bây giờ đi, đứa què đứa bệnh, nếu không phải người trong làng nói cho ta biết, ta còn chẳng hay chuyện lớn như vậy!"
La Toàn có một chiếc thuyền nhỏ, sống bằng nghề đánh cá, thỉnh thoảng cũng gặp ngư dân từ đảo Quỳnh Hoa ra biển đánh cá.

Hôm qua lúc chiều tà thu lưới chuẩn bị về nhà vừa hay gặp người làng Đông Hưng, vốn chỉ muốn hỏi thăm tình hình hai tỷ đệ, nào ngờ vừa hỏi đã như sét đánh giữa trời quang.
Tàn phế là chuyện nghiêm trọng thế nào, gần nửa tháng rồi vậy mà chẳng có chút tin tức nào truyền đến nhà ông.

Ông nghe tin này vừa giận vừa lo, sáng sớm chuẩn bị đồ đạc rồi chèo thuyền qua đây.
"Các con thế này không được, mau bán nhà cửa vườn tược ở đây đi theo ta về."
La Toàn rất thương muội muội, đương nhiên cũng rất thương hai đứa cháu này.

Khi muội phu mất, ông đã từng đề nghị để hai tỷ đệ theo mình qua đảo bên kia sinh sống.

Nhưng hai tỷ đệ nhất quyết không chịu, cứ muốn ở lại đây giữ nhà.
Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, ông làm sao còn yên tâm để hai tỷ đệ sống một mình được nữa, lần này nhất định phải thuyết phục hai đứa bán vườn đi theo ông.
Nam Khê nhìn đệ đệ đang rưng rưng nước mắt, biết hắn không muốn rời khỏi đây.

Thực ra bản thân nàng cũng không muốn.

Ở căn nhà này nàng muốn làm gì thì làm, đệ đệ còn nhỏ dù cảm thấy có gì không đúng cũng sẽ không nói gì.

Đi đến nhà cữu cữu thì khác, chắc chắn sẽ bị quản thúc mọi bề, nói không chừng còn bị giới thiệu người định hôn.
"Cữu cữu, con và Tiểu Trạch sẽ không rời khỏi ngôi nhà này đâu.

Lần này nó ngã xuống núi là do con không chăm sóc tốt, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền đưa nó đến kinh sư khám bệnh!"
Kinh sư...
Nơi xa xôi làm sao.
La Toàn nhíu mày, rõ ràng không tin nàng có khả năng đó, nhưng vừa rồi ông đã làm đứa nhỏ khóc, đứa lớn thân thể cũng không tốt nên ông nghĩ từ từ sẽ nói lại.
"Sao lại cứng đầu như vậy, hầy..."
Ông thở dài, lấy từ trong giỏ ra con gà trống lớn mới làm thịt sáng nay cùng trứng gà nhà nuôi, còn có một ít rau củ theo mùa.
Hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, mỗi tháng ông đều đến đưa ít rau củ tiện thể xem hai tỷ đệ sống thế nào, cũng để cho người trong làng biết hai đứa có người thân, không bắt nạt chúng.

Nhưng hai nhà cách nhau một biển rộng, thật sự quá xa, muốn chăm sóc cũng không được.
Nhân lúc cữu cữu vào bếp đặt đồ, Nam Khê vội bàn bạc với đệ đệ, tiện thể hỏi thăm tình hình nhà cữu cữu.
Cữu cữu là con một, mẹ nàng cũng là con gái duy nhất.

Ngoại tổ, ngoại tổ mẫu đã không còn, nhà cữu cữu chỉ còn cữu mụ và hai biểu ca.

Các biểu ca thì tốt, nhưng cữu mụ thì không mấy ưa hai tỷ đệ.

Nếu không phải cữu cữu làm chủ, chắc hai nhà cũng không qua lại nhiều.
Nghe xong, Nam Khê cảm thấy cũng được, không ghét cữu mụ lắm.

Dù sao trong mắt người ngoài, nàng và đệ đệ cũng là hai kẻ ăn bám.

Nhà mình còn mấy miệng ăn phải chăm sóc thêm con cái nhà khác, cữu mụ không vui cũng là bình thường.
"Cữu mụ có mắng, đánh đệ không?"
Điều này rất quan trọng.
Nam Trạch lắc đầu.
"Cữu mụ không quan tâm đến chúng ta lắm, chỉ nghe biểu ca nói mỗi lần cữu cữu mang đồ về, cữu cữu đều phải ngủ dưới đất..."
Nam Khê: "..."
Đã như vậy mà cữu cữu còn dám nói đưa tỷ đệ nàng sang bên kia sống, đâu ra dũng khí đó.
"Tiểu Khê, con nhóm lửa lên, ta rửa gà rồi đem hầm."
Nghe cữu cữu gọi, Nam Khê đáp một tiếng, lập tức quay vào bếp nhóm lửa.

Gà hầm nàng rất mong chờ, từ trước đến giờ chưa từng ăn qua.

Sau khi đổ nước vào nồi và thêm củi vào lò, nàng nghe thấy tiếng băm thịt ngoài sân, tò mò thò đầu ra nhìn, thấy cữu cữu xách một thùng nước đổ ào xuống.
Cả thùng nước cứ thế chảy xuống đất, tim Nam Khê như ngừng đập trong khoảnh khắc, đau lòng đến không thở nổi.
Nhiều nước thế kia!
Nàng thậm chí có ý định lên l.i.ế.m sạch nước trên đất.
Quá lãng phí, quá lãng phí!
Hina
La Toàn xách thịt gà đã làm sạch trở vào, quay lại thấy ánh mắt trách móc của cháu gái, chớp mắt rồi như nhìn nhầm, chắc tiểu nha đầu thèm thịt lắm rồi.
Ông đổ thịt gà vào nồi, đảm nhận việc nhóm lửa, nhưng cũng không để Nam Khê đi.

Ông còn muốn nói chuyện lý lẽ với Nam Khê, thuyết phục nàng bán vườn trái cây rồi theo mình sang bên kia sống.
Đi đi lại lại cũng chỉ là những lời đó, Nam Khê mới đến đây hơn một ngày đã nghe không biết bao nhiêu lần.
"Cữu cữu, các biểu ca của con đã mười tám tuổi rồi phải không?"
Một câu hỏi bất ngờ khiến La Toàn đứng hình.
"Đúng là mười tám rồi, sao vậy?"
"Vậy chắc sắp cưới tẩu tử rồi nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui