Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Trong lòng La Thông hiểu được Vạn Xuân Phong là tình nguyện chịu đau chứ không muốn hắn giúp đỡ, liền không tiến lên, chỉ là thản nhiên nói với người ta: “Ngươi không cần lộn xộn, thân cây kia rất thô, khi va chạm khẳng định không nhỏ, cũng không biết có bị thương đến nội tạng hay không, ngươi cố gắng thả lỏng thân thể, ta xuống núi kêu cha ngươi đến đón ngươi.”

Không biết người này sao lại biết mình bị thương, hai tay Vạn Xuân Phong ôm bụng, ánh mắt nhìn người này chỉ có nghi hoặc nhưng lại không có chán ghét của ngày xưa, hơn nữa lời nói của người này vừa rồi làm cho hắn rất kinh ngạc.

Hắn thế nhưng thật sự không đi lên chiếm tiện nghi.

Vạn Xuân Phong là lên núi đốn củi nhỏ, vào đông thời tiết lạnh, bó củi lớn sưởi ấm khi cháy lớn sẽ khiến người cảm thấy đau, củi nhỏ mới là tốt nhất, hắn sẽ không trực tiếp đốt mà là để cháy từ từ mới là tốt nhất.

Lúc thấy cây khô kia, Vạn Xuân Phong rất vui vẻ, nhưng hắn không nghĩ sẽ vì cây lớn này mà chịu khổ như vậy. lúc thân cây bị bẻ gãy trực tiếp đụng vào bụng hắn! trong nháy mắt hắn cảm thấy bụng mình giống như là bị lủng một lỗ lớn, thầm mình mềm nhũn, cả người cũng không có khí lực cử động.

“Ngươi…. Hoặc là…. Nếu ngươi không ngại, ta có thể mang ngươi xuống núi.” Vẫn là đem lời dưới đáy lòng nói ra, nguyên tắc xử sự của La Thông hai mươi mấy năm không cho phép hắn thấy chết mà không cứu, nhưng lại lo lắng đến băn khoăn của đối phương, hắn vẫn là dùng giọng nói cẩn thận hỏi ra.

“ngươi là yêu quái sao.”

“Hả?” Khi thanh âm tinh tế của Vạn Xuân Phong rõ ràng rơi vào trong lỗ tai, lại làm cho La Thông nháy mắt ngây ngẩn cả người, miệng hắn hơi hơi đóng mở, nhưng vài lần cũng không phát ra thanh âm, hắn suy nghĩ mình có phải nghe lầm hay không, đang nghĩ mình nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Nghi hoặc trong lòng liền nói ra, phản ứng của La Thông lại khiến cho Vạn Xuân Phong nói thêm một câu: “Ngươi là cô hồn dã quỷ tá thi hoàn hồn phải không.”

“Vì sao lại nói như vậy.” Đột nhiên bình tĩnh lại, La Thông đứng ở tại chỗ, nhìn người nằm trên mặt đất, sặc mặt vẫn trắng bệch như trước, La Thông từ từ ngồi xuống, cách thiếu niên đó không xa.

“Ngươi không giống hắn.” không có nguyên nhân khác. “ngươi cười lên nhìn rất đẹp, không giống với hắn.” Dĩ nhiên là sự thật, dĩ nhiên là sự thật. từ từ nhắm mắt lại, Vạn Xuân Phong cũng không biết tâm tình hiện giờ của mình là gì, hắn nên vui vẻ, dù sao hắn cũng chán ghét La Thông, hơn nữa La Thông cùng Chu mặt rỗ đều giống nhau đều nhận hậu quả xấu, chỉ là…. Chỉ là người bên cạnh này là ai? Hắn rốt cuộc là ai?

“Ngươi không sợ ta sao?” Nhìn thiếu niên trước mắt bình tĩnh như vậy, La Thông không chỉ kinh ngạc hơn nữa còn tò mò, chẳng lẽ người nơi này đối với chuyện quỷ thần không sợ hãi sao ? hắn sao có thể bình tĩnh nói ra những lời vừa rồi như vậy ?

Hơn nữa, nhìn qua hắn cũng không hề sợ bộ dạng của mình.

« Không sợ, cha ta nói ngày thường không làm chuyện xấu gì, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, hơn nữa La Thông so với ác quỷ còn đáng sợ hơn. » Hắn cùng Chu mặt rỗ nghĩ ra cách ác độc như thế ! bọn họ còn đáng sợ hơn quỷ, hiện giờ chịu hậu quả xấu là xứng đáng !

« Nếu như vậy, ngươi đồng ý để ta mang ngươi xuống núi sao ? » La Thông tự mình còn không dám tin, mình thế nhưng liền cứ như vậy thừa nhận.

Ban đầu hắn sinh hoạt ở một xã hội công nghệ cao, ban đầu hắn là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, cũng không tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này, càng không tin tưởng chuyện quỷ thần, nhưng trải qua chuyện thần kỳ này đã sớm phá hủy nhận thức ban đầu của hắn. Một chuyện này khiến cho hắn tin tưởng rất nhiều chuyện trong dĩ vãng, nhưng hắn không nghĩ tới, ở trong thôn nhỏ này lại có một thiếu niên có ánh mắt mạnh mẽ như vậy.

Hắn có thể bình tĩnh chấp nhận một người tá thi hoàn hồn, thậm chí còn nói những lời nói mà phần lớn mọi người trên thế giới đều cảm thấy kinh hãi không thôi, ác nhân so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.

Cuối cùng, Vạn Xuân Phong  được La Thông cõng xuống núi, chỉ là La Thông không trực tiếp cõng người về nhà, mà là tới chân núi liền thả  người xuống, bởi vì xuống chân núi cơ hội bọn họ gặp gỡ người trong thôn là rất lớn, hắn đem người để lại chân núi, sau đó trực tiếp đi Vạn gia kêu Vạn cha đi đón con mình.

Sau khi Vạn Xuân Phong về nhà, cha hắn lập tức đi mời thấy thuốc, nhưng thấy thuốc cũng không nhìn ra vấn đề gì, chỉ nói tĩnh dưỡng tốt là được.

Sau khi ngủ một buổi chiều, Vạn Xuân Phong nhìn đỉnh giường tối đen, rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên nhiều ngày không thấy.

Hắn biết mình được giải thoát rồi, mình rốt cục đã thoát khỏi ‘La Thông’ kia rồi.

« Cũng không biết hắn là ai, đến từ đâu, lại vì cái gì…. Đánh mất tính mạng của mình. »  ôm thật nhiều tò mò, Vạn Xuân Phong từ từ đi vào giấc ngủ, đây là giấc ngủ tốt nhất mấy ngày nay, đợi đến ngày tiếp theo tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, hắn ngủ mĩ mãn vừa tỉnh dậy, cha mẹ bên cạnh cũng lo lắng không thôi.

Vợ chồng Vạn gia nghĩ con trai bị thương, mới có thể ngủ nửa ngày  như vậy.

Sau khi bắt đầu vào đông, người trong thôn đều thu hồi bận rộn, bắt đầu những ngày nhàn nhã trong năm, thế nhưng La Thông cũng không nhàn nhã như vậy.

Hắn đại khái biết thế giới này giống với thời cổ đại mà mình biết, giai tầng xã hội là sĩ nông công thương, dân chúng tôn trọng vân nhân sĩ tộc, không nói người làm quan chỉ là phu tử bình thường cũng được mọi người kính trọng.

Mấy ngày này, La Thông đi lên trấn trên cũng đi qua một ít phòng sách, khiến cho hắn cảm thấy may mắn là những kiến thức cùng chữ hắn học giống với thế giới này, càng may mắn là mẫu thân người này hình như là tiểu thư khuê các, lúc còn sống có dạy hắn một ít chữ nghĩa, chỉ là sau khi mẫu thân người này qua đời hắn liền không đụng đến sách vở, còn một lòng giống như cha hắn hết  ăn lại nằm không học vấn không nghề nghiệp.

« La Thông ! »

« ngươi…. Ngươi có bệnh sao ! » một chậu máu chó đen đổ vào trên người mình lạnh thấu tim gan, vẻ mặt La Thông chán ghét ngay tại chỗ, tuy rằng hắn lập tức biết trên người mình là cái gì, cũng biết mục đích của những người này, nhưng hắn vẫn rất tức giận !

Nhìn thấy người chỉ lộ ra khuôn mặt tức giận, còn những chỗ khác toàn bộ đều không có biến hóa gì, Vương bà mối cùng hai vợ chồng Chu gia đều không cam lòng ! biểu hiện mấy ngày nay của La Thông rõ ràng là không giống bình thường, hắn nhất định là bị cô hồn dã quỷ ở dưới đáy sông nhập vào người, hiện giờ là một tên yêu nghiệt, nhưng hắn sao lại không có phản ứng với máu chó đen chứ ?

Ngày ấy Vương bà mối đến nhà làm mai bị thẹn quá thành giận, sau đó nghe không ít lời ra tiếng vào ở trong thôn, hơn nữa hai vợ chồng Chu gia đối với La Thông cũng rất thống hận, rõ ràng cùng làm chuyện xấu với con trai bọn họ còn có La Thông, nhưng hôm nay con bọn họ không còn còn La Thông thì vẫn sống tốt, bọn họ sao có thể cam tâm, vì thế vài người liền hợp kế, chuyện vừa rồi liền xảy ra.

La Thông đã nhiều ngày thường xuyên lui tới sau núi, hiện giờ hắn đang ở ngay trước cửa nhà Chu gia, Chu gia cách Vạn gia không xa, sau một lúc ầm ĩ Lâm Tử liền chạy tới cửa cùng Vạn Xuân Phong nói chuyện này, nghĩ đến chuyện ngày ấy người nọ chính mồm thừa nhận, Vạn Xuân Phong sợ tới mức nhanh chóng chạy tới Chu gia.

« Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. » Trong lòng mặc niệm những lời này, Vạn Xuân Phong mặc kệ người nọ là ai, hắn chỉ biết người tốt nên được báo đáp tốt. người kia rõ ràng biết xảy ra chuyện gì, đối mặt với căn nhà chỉ có bốn bức tường cũng không có nghĩ tới đi tìm phiền toái đi chiếm tiện nghi nhà người khác, hắn khẳng định là người tốt, hắn không nên bị người Chu gia thương tổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui