Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Sinh nhật của Xuân Phong làm cả nhà lo lắng không thôi, La Thông cả đêm lo lắng cảm xúc của hắn, buổi tối đem người ôm ngủ, đợi cho tới sáng hôm sau, lại phát hiện chuyện ngày hôm qua Xuân Phong đã sớm vứt sau đầu, cùng nhau thức dậy liền ngâm nga.

Thấy Xuân Phong không để chuyện hôm qua trong lòng, La Thông cũng yên tâm, hai người không cần làm việc, ăn một chút điểm tâm liền tự làm chuyện của mình.

Hiện giờ La Thông chuyên tâm chuyện khoa khảo, mỗi ngày sẽ bỏ mấy canh giờ xem sách, thời gian còn lại phần lớn là dùng để viết chính tả và xem chuyện xưa. Cách một đoạn thời gian, người trong kinh sẽ tới lấy bản thảo và đưa bạc.

Xuân Phong đối với việc thêu thùa không hiểu gì cả, cho nên muốn học tập tốt đương nhiên phải tìm thầy, mà người thầy này hắn không nghĩ tới nương mình, ngược lại lại nghĩ tới Liễu Nhứ.

Lúc tiếng đập cửa truyền tới, Xuân Phong liền biết Liễu Nhứ tới đây, nhanh chóng mở cửa quả nhiên Liễu Nhứ đã đứng ở cửa.

“Nhứ ca, mau vào.” Liễu Nhứ cầm trên tay một cái hộp may vá, Xuân Phong nghĩ đây là của đại bá nương dùng, xem ra đại bá nương cũng đồng ý hắn tới đây, mình không cần phải vội vàng gì.

Sau tháng năm, thời tiết liền không ấm áp, phơi nắng lâu thật sự sẽ thấy nóng, trong nhà La Thông cùng trong nhà Xuân Phong không giống nhau, không có cây cối che nắng, hai người liền ngồi ở trong nhà chính, để một mình La Thông ở thư phòng đọc sách.

Buổi sáng bọn họ ăn mì, thế nhưng nhà đại cô lại tặng nhiều bánh bao, đây là bánh bao được làm từ lúa mì thu hoạch năm nay, Xuân Phong thực thích ăn, biết Liễu Nhứ tới đây, hắn cố ý để lại mấy cái.

Đồ ăn vẫn còn được đặt ở trong nồi, sau khi Xuân Phong đi lấy trở về, bên ngoài viện lại có người gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài hẳn là biểu tẩu của hắn.

“Xuân Phong, ta tới tìm ngươi chơi. » Trước ngực Chu Cửu Cửu đeo một cái túi, nhìn thấy phình phình, Xuân Phong biết bên trong tất cả đều là đồ ăn.

Xuân Phong sau khi mở cửa cho người vào nhà, nhìn thấy người đi phía trước vừa đi vừa nhảy, miệng còn ngâm nga, giống như tâm tình vĩnh viễn không bao giờ không tốt. nhìn hắn giống như tiểu hài tử, Xuân Phong cũng không biết biểu ca mình lúc trước vì sao lại thích hắn, đến ngay cả hiện tại đã thành thân, cũng nuôi hắn như đứa nhỏ, hơn nữa nhà đại cô cũng không có ý kiến gì.

« Mệnh thật tốt. » Đồ cưới của Chu Cửu Cửu, Xuân Phong cũng biết sơ sơ, hắn biết mặc dù đồ vật bên ngoài thì không nhiều lắm, nhưng bạc áp đáy hòm thì rất nhiều, hơn nữa trong nhà còn cho mười mẫu ruộng tốt làm của hồi môn. Lúc trước Chu gia cho ruộng nói rất rõ ràng, đứa nhỏ nhà hắn ngay cả gạo lức cũng chưa ăn bao giờ, sau khi thành thân trừ phi đứa nhỏ muốn ăn cái khác, nếu không mỗi bữa đều phải có cơm tẻ.

Hai người đi vào, Liễu Nhứ cầm một bộ hài đi ra, hắn chuẩn bị lúc dạy Xuân Phong may quần áo thì gắn đế giày.

Ba người cũng coi như quen thuộc, gặp mặt cũng không khách khí, Xuân Phong cũng chia bánh bao cho hai người, Cửu Cửu cũng đưa đồ ăn vặt ra, vì thể hiện công bằng, con chia cho mỗi người một cái. Lúc La Thông đi ra nhìn thấy ba người chia đồ ăn, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh ba học sinh tiểu học đứng ở trước quầy bán quà vặt chia đồ ăn, lập tức liền bật cười ra tiếng.

Hắn cười, khiến ba người quay lại đồng thời nhìn hắn, hắn nhanh chóng xua tay, đi uống nước xong lại đi vào.

« Nhứ ca, ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết làm. » Xuân Phong giang hai tay ra để cho người ta đo cho hắn, hắn chuẩn bị làm một bộ quần áo mùa hè, vừa lúc dùng để luyện tập.

« Ngươi vì sao không nói lời nào nha, Bình ca nói ngươi không có bị câm điếc. » Cho một hạt dưa vào miệng, Chu Cửu Cửu dạo quanh hai người một vòng, nhìn chằm chằm mặt Liễu Nhứ, hơi bất mãn hỏi người này.

Ban đầu Xuân Phong tưởng là hắn không nói lời nào là bị câm, nhưng nghe Cửu Cửu nói, hắn có thể nói sao ?

Trên mặt hơi khó xử, môi Liễu Nhứ giật giật, nhỏ giọng nói hai chữ : « Ta sẽ. »

« Vậy ngươi sao lại không nói chuyện với chúng ta ? » Cửu Cửu hỏi rõ ràng, Xuân Phong đột nhiên hơi lo lắng, hắn cảm thấy Liễu Nhứ là có lý do, mới không mở miệng nói chuyện, ai lại muốn bị  người khác cho rằng mình câm điếc.

« Ừ, biểu tẩu, Nhứ ca không phải là không muốn cùng chúng ta nói chuyện, hắn thẹn thùng, đợi sau này hắn sẽ cùng chúng ta nói chuyện. » Xuân Phong nghĩ, Hoa ca và đại bá nương đều là người tốt, thời gian dài, Liễu Nhứ coi bọn họ là người nhà, đương nhiên có thể biến thành người bình thường.

Xuân Phong không biết Hoa ca cùng người ta ở chung thế nào, nhưng nghĩ hai người từ từ sẽ tốt thôi, lại không biết trong nhà đại đường ca xảy ra chuyện lớn.

Lúc sang năm, thân thể đại bá không bằng trước kia, tính tình lại càng ngày càng nóng, và lại để cho nữ nhân kia quản việc nhà ngày càng nhiều. Vạn Đại Quân cũng chịu đủ những ngày như vậy, liền trực tiếp tăng lượng thuốc của cha hắn lên, thậm chí còn cho vào một chút thứ không thể nói ra, đợi cho sáng sớm hôm sau nhị nương hắn thét chói tai, lúc hắn chạy nhanh tiến vào, thân thể cha hắn đã cứng ngắc.

Vạn Đại Quân mang theo thê tử cùng con trai khóc dữ dội, nghĩ tới trong nhà hắn rốt cục được làm chủ ! Vạn Đại Quân trở thành người quyết định mọi việc trong nhà liền đuổi nữ nhân mê hoặc cha hắn ra khỏi cửa, ban đầu hắn nghĩ nữ nhân kia sẽ khóc không muốn đi, thế nhưng nàng rất thức thời, sáng khoái rời đi.

Sau khi đuổi nữ nhân kia đi, Vạn Đại Quân chuẩn bị đem cha về thôn an táng, nào biết tang sự của cha còn chưa làm tốt, hắn đã bị người nha môn xông vào trong nhà mang đi, tội danh là mưu sát cha ruột ! mà sau khi Vạn Đại Quân bị bắt sau, thê nhi hắn cũng bị đuổi ra khỏi cửa, có người cầm khế ước nhà cửa đến trong nhà đuổi người, nói là tất cả nhà cửa cửa hàng nửa năm trước đã bị đem đi gán nợ !

Tin dữ từng cái từng cái truyền tới, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra chỉ trong hai ngày, đợi lúc nhóm Xuân Phong biết được, là lúc Lí thị mang theo Lâm tử trở về.

Cha Xuân Phong biết đại ca mất, cháu còn bị giam, gì cũng chưa nói, trực tiếp đi lên trấn trên, hắn mua quan tài cho đại ca mình, đi đến nha môn cũng không thể lĩnh thi thể đại ca về, thế nhưng gặp được cháu trai.

Người nói Vạn Thương Tùng chết không rõ, hiện giờ không thể động tới thi thể, phải để huyện nha trông dữ.

Sau khi Vạn cha trở về cả người đều không tốt.

Hai huynh đệ tuy rằng rất nhiều năm không hề nói chuyện, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột, vả lại hai nhà cũng không có thâm cừu đại hận gì, hiện giờ người trước khi chết hắn cũng không được gặp mặt, trong lòng hắn rất là khó chịu.

« Cha, có cần Thông ca uống rượu với ngươi không ? » Xuân Phong cũng không biết nên an ủi người như thế nào, đại bá hắn làm rất nhiều chuyện sai, nhưng hiện giờ hắn cũng không muốn nói.

La Thông hầu như không có tiếp xúc với đại bá Xuân Phong, nhưng người này thật ra hắn quen thuộc, dù sao cũng là người được bàn luận lúc tra dư tửu lậu, hắn muốn không biết cũng khó. Người giống đại bá Xuân Phong, La Thông gặp không ít, thậm chí người có hành vi xấu hơn cũng đã gặp qua.

Hắn không muốn đi đánh giá nam nhân vứt bỏ thê nhi, chỉ cảm thấy người này quá mức khờ dại.

Bọn họ khờ dại nghĩ, đã đánh mất lão thê, thì tìm một người vợ trẻ xinh đẹp ở cùng mình để một lần nữa trở lại thời thanh xuân tươi đẹp, lại không biết thê tử trẻ tuổi chính là bùa đòi mạng của mình.

La Thông chưa bao giờ am hiểu an ủi người, nghe thấy lời nói của Xuân Phong, liền chuẩn bị đi rót rượu, thấy cha không đồng ý cũng không từ chối, liền đi vào lấy một ít rượu ra, không nhiều lắm, nhưng uống một chút hẳn là có thể ngủ.

La Thông cùng người uống chút rượu, liền cùng Xuân Phong hầu hạ người đi ngủ, sau đó hai người cũng không trở về, mà là ở lại trong nhà.

« Haiz, cũng không biết đại bá nương thế nào. » Cha mình khổ sở như vậy, cũng không biết đại bá nương thế nào, trực giác của Xuân Phong thấy đại bá nương sẽ không dễ chịu.

La Thông không có ấn tượng tốt với lão nhân, nên cũng không vì hắn khó chịu, chỉ là thấy bộ dáng Xuân Phong cũng không chịu nổi, liền nghĩ hay là thôi đi, dù sao cũng là thân thích.

« Xuân Phong, đại đường ca ngươi còn đang ở trong lao, ta hẳn là có thể đi gặp hắn, ngươi có muốn đi không ? » Trong nhà mình có quen biết với người trong kinh, tuy rằng sau đó bọn họ điệu thấp, nhưng mình có quan hệ với quý nhân thì mọi người đều biết, mình ở nơi đó coi như cũng có chút mặt mũi đi.

Xuân Phong bị nhắc tỉnh, mới nhớ tới đại bá đã không còn, đại đường ca còn bị giam giữ, tính mạng cũng khó giữ ! tội danh này cũng không nhỏ, có thể bị tử hình !

« Này….. lúc này nên làm sao giờ ? Thông ca, ngươi nó đại bá ta, hắn có thật là do đường ca ta làm không ? » trong lòng Xuân Phong cũng có phân tích của mình, nhưng hắn không muốn tin tưởng !

Ý tưởng của La Thông cũng giống Xuân Phong, cho nên hắn muốn nghe ý tưởng của Xuân Phong, đường ca này hắn muốn cứu hay không.

« Thông ca ! chúng ta nhìn thấy hắn trước đi. » sau khi thấy rồi, mới biết được sao lại thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui