Xuyên Về Làm Tấm

- Lại xin hỏi lệnh
bà, trong án của Hiền phi, lệnh bà có nói thần tiên về báo mộng cho bà
rằng có kẻ muốn hại chết Mỹ nhân, vậy phải chăng cứ khi nào bà gặp hiểm
nguy sẽ có thần tiên trợ giúp?

- Điều này ta không khẳng định - Tấm giữ giọng khiêm nhường, trong lòng đã thầm mắng ông già nhiều chuyện này mấy chục lần.

Nửa canh giờ trôi qua, ông ta vẫn chưa chịu thôi hỏi đi hỏi lại.

- Trước đây, quả là thần tiên đã mấy lần báo mộng cho ta, nhưng ta không khẳng định là sẽ tiếp tục nếu ta gặp tai ương khác.

- Vậy thì bản thân lệnh bà phải chăng cũng không hề có bản lĩnh thông thiên, không phải là thần tiên giáng thế?

- Ta chưa bao giờ nói điều đó.

- Đúng vậy thưa lệnh bà, đó chỉ là lời dân gian đồn đãi, cũng như lời đồn cho bà là ác quỷ hiện thân quấy phá, gây hại...

- Xin đại học sỹ cẩn trọng - Tấm chưa kịp phản ứng, Hoàng quý phi đã lên
tiếng - Đứng trước mặt ngài dù sao cũng là tam giai tần, xin ngài giữ
cho lời nói.

- Là thần đã lỗ mãng rồi - Văn minh đại học sỹ nhanh chóng nhận lỗi.


Tấm suy ngẫm, càng lúc càng hiểu được tại sao vị Hoàng quý phi này có thể
vượt qua bao người phụ nữ tài sắc, chống lại định luật đào thải của thời gian để ngồi vững trên vị trí vinh quang vô hạn như ngày nay. Không hẳn là sự giàu có, gia thế cường đại, mà chính bản lĩnh tự thân của nàng ta mới là yếu tố đóng vai trò chủ đạo.

Được một lát, vị quan nhất
phẩm lời lẽ móc xoáy không khác nào luật sư thời hiện đại, kiên cường
xốc lại tinh thần, quay sang chắp tay trong nỗi ngao ngán của Tấm.

- Thần xin tiếp tục hỏi, vậy lệnh bà không công nhận cả hai lời đồn đãi trên phải không ạ?

- Đúng ta không công nhận.

- Vậy lại thứ cho vi thần tò mò, tại sao trong án của Hiền phi, bà lại
tin vào lời của thần tiên trong khi chính bà còn không công nhận mình có bản lĩnh có thể liên lạc với các thần tiên, hay phải chăng tất cả chỉ
là những tưởng tượng trong đầu bà.

- Đủ rồi - Tấm chưa kịp dẫn ra những sự kiện liên quan đến việc báo mộng cho con người, vốn đã được
lưu truyền từ xưa trong lịch sử, điển hình như chuyện gươm thần để minh
chứng, thì tiếng Vua đầy vẻ buồn chán đã cắt ngang.

Trên ghế cao, Vua ngồi vô cùng tùy ý, tay chống cằm, chẳng có vẻ gì là đang ở trong
một cuộc tra xét hệ trọng liên quan đến mạng người.

- Văn minh
điện đại học sỹ, trẫm thấy khanh thật là vòng vo quá, là khanh muốn nói
ái thiếp của trẫm dối gạt, hay là ám chỉ trẫm là hôn quân, mù quáng tin
tưởng, dẫn cáo vào nhà, tùy tiện hàm oan cho người... hửm?!

Sau
tiếng cuối kéo dài đầy vẻ giễu cợt, Vua thản nhiên chiếu tướng vị đại
học sỹ già, ánh mắt như rắn quen thuộc, lạnh lẽo làm lòng người phát
run. Ngay lập tức Văn minh điện đại học sỹ thẳng tắp quỳ xuống, giọng
không tránh khỏi rung động.

- Xin hoàng thượng tha tội, vi thần
nào dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế. Hoàng thượng là đấng chí
tôn, sánh ngang trời đất, lời hoàng thượng đã công nhận không ai có thể
phủ nhận. Chỉ là vi thần làm theo chức trách, muốn phân ưu cùng hoàng
thượng, hoàng quý phi, muốn giúp Hiền tần chứng minh được sự trong sạch. Là vi thần đã nôn nóng dùng sai cách, xin hoàng thượng khai ân cho vi
thần sửa sai.

- Quả là cần sửa sai - Vua thong thả cất lời - Vậy theo khanh, nên sửa sai thế nào?


- Xin kính nhờ hoàng thượng chỉ bảo - Đại học sỹ thức thời khấu đầu.

- Trẫm đã tuyên bố sẽ không tham dự vào chuyện hôm nay, có phải không ái phi!

- Dạ, thưa hoàng thượng, là chúng thần trí lực non kém - Hoàng quý phi
nhanh chóng nắm bắt tình hình, thuận theo tung hứng - Quả thật cần có
bàn tay hoàng thượng dìu dắt.

- Trẫm ấy à - Vua vừa lòng vỗ nhẹ
tay Hoàng quý phi đang đặt nơi tay mình - Cũng đơn giản thôi. Cứ quanh
quẩn tranh cãi vấn đề Hiền tần có phải có bản lĩnh thông thiên hay
không, có phải cứ gặp nguy nan là được thần tiên trợ giúp hay không chi
bằng cứ để nàng ta sa vào nguy hiểm, chả phải là rõ cả hay sao!

- Thưa hoàng thượng, thế thì...Hoàng quý phi ngập ngừng kéo nhẹ tay áo Vua, vẻ tràn đầy không nỡ.

- Muôn tâu hoàng thượng, như thế có thể gây chết người đấy ạ - Thân mình vị đại học sỹ già cạnh Tấm phắt dậy, có ý can ngăn.

- Chả lẽ các khanh có ý nào hay hơn? Vua nhíu mi nhìn, liếc thấy dáng
hình bất động, như thể hóa đá của Tấm thì khẽ nhắm mắt, khi mở ra đã lại tràn đầy sự nhẫn tâm, ác ý - Chẳng phải nàng ta đã từng chết đi sống
lại, người đã chết rồi, còn có thể chết được nữa sao!

Cả cung Khôn Thái im lặng như tờ, chỉ có từ “sao” là dường như còn quanh quẩn, xao động mãi không thôi.

Diễn tiến quá bất ngờ, lời Vua không ai dám trái. Từ buổi tra xét biến thành bàn cách làm thế nào có thể phân định đâu là thần tiên, đâu là ma quỷ,
lại có thể diệt trừ ma quỷ mà không ảnh hưởng đến tiên thân. Cuối cùng,
Vua nhìn thẳng xuống nơi Tấm đang đứng, thong thả:


- Trẫm từng
nghe, nếu là ma quỷ, khi bị hỏa thiêu sẽ bị tiêu diệt. Ngược lại, nếu là tiên thân, có thần phật phù hộ sẽ vượt qua lửa nóng, như phượng hoàng
niết bàn tái sinh...

Cứ định như vậy đi. Cảnh tượng chắc sẽ rất tuyệt, thật làm trẫm mong ngóng.

Sự quyết đoán tàn nhẫn của Vua làm cho Hoàng quý phi ngồi bên cũng rùng
mình khiếp sợ. Là một con người bằng xương bằng thịt, có thể nói thiêu
thử xem là thiêu sao, còn cái gì mà tái sinh, chỉ sợ một chút hài cốt
cũng không còn.

Tấm không có cơ hội chen vào lời nào, phải đứng
đối chất quá lâu, mắt váng người xiêu, thành công dễ dàng ngã xuống. Cô
không có bản lĩnh giả dối đến mức độ khóc gào, lạy lục này nọ, làm ra
không khéo còn chẳng ai tin. Nhưng là kinh hồn táng đảm ngất đi, sẽ
không đến nỗi bị vạch trần.

Như Tấm dự liệu, cô bị mấy thái giám
đưa về điện Thuận Hy quản thúc, chờ lúc đưa đi làm lễ trừ tà. Trước lúc
ra khỏi cửa, cô còn nghe Vua ra lệnh tiến hành dựng giàn thiêu gấp trong đêm.

Hôm sau là ngày tốt, chính khí đầy trời, thuận lợi cho việc xua đuổi tà ma, còn tránh được đêm dài lắm mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận