Ẩn Hạ Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, ra hiệu Tiểu Vân trả ngân lượng, sau đó lấy thanh mộc trâm đi. Lão giả nhìn theo bóng lưng của Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng thở dài, thanh âm bất giác tịch liêu thêm mấy phần : " ...dù không là hồng nhan họa thủy, nhưng số mệnh sinh ra là để phá hủy thương sinh a.... đúng là nghiệt...!!!"
Ẩn Hạ Nguyệtđã đi xa cho nên không nghe thấy...
Nhưng là nhiều năm về sau....
Nữ tử một thân hồng y như máu, yêu diễm thế nhân
Mắt lạnh xem thế gian, tiếu hồng trần
Đem thiên hạ dẫm nát dưới chân....
Cười ngạo nghễ cùng thiên địa....
Không là hồng nhan họa thủy, nhưng... lại mang mệnh diệt thiên hạ....
Cuối cùng, lời than thở của lão giả năm xưa... lại thành hiện thực...........
" Vương phi, nghe nói Hoàng Thanh tự rất linh thiêng nha..." Tiểu Vân lên tiếng
" Tiểu Vân, rốt cuộc là ngươi muốn đến Hoàng Thanh tự để làm gì a...."
" Tiểu Vân chỉ là muốn xin bùa bình an thôi...."
" Bùa bình an?! Cho ai..."
" Cho người nhà, cho... ngài..." Tiểu Vân ấp úng
Ẩn Hạ Nguyệt bất giác đứng lại, quay đầu nhìn Tiểu Vân, đôi con ngươi bình thường lạnh nhạt vô ba nay một thoáng gợn sóng, tiểu nha đầu này tuy vẻ ngoài nhu nhược nhưng thực sự rất kiên cường, rõ ràng bị lãnh khí của nàng dọa sợ chết đi được, nhưng lúc nào cũng lãi nhãi bên tai nàng, tuy không dám trực tiếp nhìn nàng nhưng lại vô hình chung luôn lo lắng cho nàng , Ẩn Hạ Nguyệt nàng thực sự khinh thường những lo lắng vớ vẫn đó nhưng là nhìn thấy tiểu nha hoàn nét mặt ngây thơ, đôi con ngươi tinh thuần không một tạp chất, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận không đứng dậy, nguyên lai cái cảm giác được một người quan tâm... cũng không tệ lắm...
Tiểu Vân bị Ẩn Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm, có chút lo sợ, chỉ còn biết cúi thấp đầu, bỗng dưng nghe thấy thanh âm của Ẩn Hạ Nguyệt , có chút giật mình
" Đi thôi..." Ẩn Hạ Nguyệt lên tiếng, bước về phía Hoàng Thanh tự. Tiểu Vân giật mình, sau đó đuổi theo, bất giác cười khẽ, vương phi mặt dù lãnh khí chết người nhưng thực sự là người tốt, không phải sao?!
Hoàng Thanh tự
Hương khói lúc nào cũng đông đúc, tọa lập riêng biệt , dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, không khí an tĩnh, mặc dù có nhiều du khách hay người dân đến nơi này nhưng lúc nào Hoàng Thanh tự cũng mang cho người ta cải cảm giác an bình không thể tả
Để cho Tiểu Vân vào chùa cầu bùa bình an, Ẩn Hạ Nguyệt đi dạo quanh chùa...., nữ tử một thân hồng y như máu, một đầu tóc đen dài dùng sợi hồng thằng buộc lên, hai lọn tóc mai còn vương vấn nơi gò má, dung nhan thanh thanh tú tú, không khuynh thành khuynh quốc, không tuyệt sắc hơn người nhưng không hiểu sao chỉ đơn giản đứng đó thôi, cũng đủ thu hút cái nhìn của y...
" Tiểu Trần Tử, kia không phải tam vương phi sao?!" thanh âm nhẹ hẫng, lại có chút trầm, chút thấp, mang theo ba phần trong trẻo, bốn phân tà mị, còn có chút gì đó không nói rõ, chỉ biết thanh âm này thật sự rất dễ nghe, lại mang theo vô hình khí phách sát phạt quyết đoán
" Đúng vậy, bệ hạ..." người được xưng là tiểu Trần Tử lên tiếng đáp lại, âm điệu tiêm tế, bán nam bán nữ, người này đương nhiên không ai khác chính là tổng quản thái giám Trần công công, hồng nhân bên người đế vương rồi.
" Chúng ta lại xem đệ muội một lát đi..." nam tử ra lệnh, soải bước tiến về phía trước, Trần công công cung kính đi theo
" Tam vương phi...." Trần công công lên tiếng. Ẩn Hạ Nguyệt thấy có hai người tiến về phía mình, một thoáng nhăn mi, nhưng thấy hai người này không có ác ý cũng buông tâm, dường như bọn họ quen biết với Ẩn Dương Nhi ? Nam tử thanh âm tiêm tế như thái giám, bên cạnh nam nhân trường bào cao quý, khí phách hơn người, dung nhan lại có vài phần giống Lâm Tử Viên , lẽ nào là vị vương gia nào đó sao?