" Ẩn Hạ Nguyệt , nàng ngay lập tức đứng lại đó cho ta...." Lâm Tử Viên thấy Ẩn Hạ Nguyệt phi ngựa bỏ chạy, y tức giận quát lớn, cả đêm không ngủ, lại thêm một ngày đi tìm kiếm nữ tử này, sức lực của y cũng cạn kiệt không ít, hai tròng mắt đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, trông thật dữ tợn, và hơn thế nữa, lửa giận trong y đang ngùn ngụt thiêu đốt cả lí trí, trông y giờ khắc này đây nào còn phong độ lãnh tình vô tâm của một chiến thần bất khả chiến bại của một đế quốc?!
Ẩn Hạ Nguyệt cười mỉa, thanh âm nhẹ bẫng , pha chút lạnh nhạt : " ta nói ngươi đó, Lâm Tử Viên , chúng ta coi như hai kẻ xa lạ, ngươi cũng không rỗi hơi đến mức truy lùng ta đó chứ?!" Khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa, dù thanh âm của Ẩn Hạ Nguyệt rất nhỏ, nhưng với kẻ nội công cao cường như Lâm Tử Viên , một chữ cũng không bỏ xót, hai kẻ xa lạ?! nữ tử này quả thật rất có bản lĩnh khiến y giận sôi người
" Nếu nàng không đứng lại, đừng trách ta ra tay ngoan độc..." Lâm Tử Viên gằn từng tiếng, giương lên cung tiễn, hướng về phía Ẩn Hạ Nguyệt , mâu quang một mảnh đen kịt, lí trí trong y lúc này đây thật sự mỏng manh, như một sợi dây chuyền rất mỏng, rất mỏng, có thể bị chặt đứt bất cứ lúc nào
Ẩn Hạ Nguyệt thấy y giương cung về phía mình, cũng không hoảng hốt, đôi con ngươi một thoáng lạnh băng, lại là tiếu dung như cười như chế nhạo đó, Lâm Tử Viên thật sự rất hận rất hận tiếu dung này của nữ tử, như đang chê cười y, nhất là đôi hoa đào mắt kia, chưa từng lúc nào là bóng dáng y in lại trong đó, nữ tử này rất cuộc là đã gieo cho y cổ độc gì lại khiến cho y quyến luyến, y điên cuồng đến như vậy?!
' Phập....' mũi tên nhanh như cắt, dùng tốc độ không sao ngăn cản được bay về hướng Ẩn Hạ Nguyệt , Ẩn Hạ Nguyệt khẽ cắn chặt môi, không bật lên thành tiến, điên cuồng giục ngựa tiến về phía trước, mũi tên xuyên qua vai của nàng, những giọt huyết đỏ tươi văng đầy trên áo, diễm mỹ vô cùng, sắc đỏ thật sự chói mắt, Ẩn Hạ Nguyệt vươn tay rút mũi tên ra ngoài, đôi môi dính huyết, càng thêm yêu diễm, nét cười tà mị tận xương, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua nam nhân khiến cho Lâm Tử Viên nhiều năm về sau cũng không sao quên được...
Nhìn nữ tử hầu như cả nửa bờ vai tẩm mình trong máu, Lâm Tử Viên sực tỉnh, hai mắt trân trối nhìn nữ tử dù thương không nhẹ, nhưng vẫn cố chấp thoát đi, không ai biết bàn tay của y giờ khắc này ghì chặt cung tiễn, một thoáng run rẫy.... Với một kẻ sống nơi chiến trường tử nhỏ như y, nhìn cảnh đầu rơi máu chảy nhiều không đếm xuể, y cứ tưởng mấy cái cảnh ấy đối y cũng chết lặng rồi, nhưng là nhìn thấy nữ tử kia huyết chảy nhiều đến như vậy, lần đầu tiên y cảm thấy ... sợ hãi... thấy... hối hận....
" Tại sao...?!!" y khẽ mấp máy môi... ' tại sao.. nàng nhất định phải rời khỏi ta.... Ta có chỗ nào không tốt kia chứ?!' Y bỗng dưng bật cười chua chát, ngồi yên trên lưng ngựa, không chút cử động, bóng lưng của y dường như bị cả ánh hoàng hôn bao phủ lên, cỏ lau xơ xác tiêu điều, lung lay trong gió, càng thêm tiêu điều hoang vắng, hốt nhiên đám tướng sĩ phía sau, cảm thấy nam nhân uy vũ bất khả xâm phạm, dường như hô mưa gọi gió trên chiến trường kia hốt nhiên tịch liêu không thể tả...
Lâm Tử Viên không tiếp tục đuổi theo, Ẩn Hạ Nguyệt cũng một thoáng thả tâm, nhưng mũi tên xuyên qua vai nàng, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ còn một chút là xuyên qua tâm, tránh đi mạch máu chính như nàng bị mất máu cũng không ít, xem ra nam nhân đó quả thật đủ hạ thủ lưu tình, Ẩn Hạ Nguyệt cười lạnh.