" Mỹ nhân, dường như ngươi rất ít khi nói..." Ẩn Hạ Nguyệt khe khẽ cười, thanh âm có chút trêu chọc, Dung Phượng Ca nhìn nhìn nàng một lát sau, mới khỏ hiểu hỏi lại : " chẳng phải Nguyệt Nguyệt không thích ồn ào sao?!" một câu nói khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt lặng ngắt, đúng vậy! nàng thực sự không thích ồn ào, dù nàng bên ngoài có vồn vả xô bồ như thế nào đi chăng nữa, nhưng tận sâu trong lòng, vẫn luôn thích cái cảm giác yên tĩnh, không phải là yên tĩnh của tĩnh mịch, mà là cái cảm giác... như thế này, có một người yên lặng làm bạn, không cô đơn, nhưng cũng không ồn ào, người đó như một cái bóng, chỉ khi nàng cần mới xuất hiện, khiến cho lòng nàng an bình, cái cảm giác này nàng thực sự thích, nhưng là chưa từng có ai biết được, thấu được lòng nàng. Nhưng là nam tử này, nàng chỉ mới gặp không quá mười ngày, lại nhìn thấu được, hắn... làm thế nào mà biết được...?!
Dung Phượng Ca thấyẨn Hạ Nguyệt yên lặng, đứng sững người, nghiêng đầu nhìn nàng, lên tiếng : "Nguyệt Nguyệt, không sao chứ?!" sực tỉnh, khe khẽ thở dài, nhìn hắn, thanh âm không ra cảm xúc : " làm sao ngươi lại biết đâu?!" Dung phượng Ca vươn tay, một tay đặt tại tâm của mình, tay còn lại chỉ chỉ về hướng tâm của Ẩn Hạ Nguyệt, mỉm cười dịu dàng : " tâm của Nguyệt Nguyệt, Phượng Ca, có thể cảm nhận được mà..."
Nghe vậy, Ẩn Hạ Nguyệt bật cười khanh khách, người này.... điên sao, tâm của nàng, hắn có thể cảm nhận?! thật nực cười, nàng và hắn chỉ mới sơ giao không lâu, lại có thể bình thản nói những lời như vậy, quả thật đủ nực cười mà, Dung Phượng Ca thấy Ẩn Hạ Nguyệt vẻ mặt như vậy, một thoáng mất mát, y cúi đầu không nói, y nói thật, tại sao Nhan Nhan lại không tin cơ chứ
" Tâm của ta, ta còn chưa nhìn thấu..." Ẩn Hạ Nguyệt đạm mạc cười, thấy Dung Phượng Ca vẻ mặt như thế, bỗng dưng cũng chả thể nổi giận hay cười giễu chế nhạo y được, Ẩn Hạ Nguyệt chỉ còn biết lắc đầu cười trừ
" Là vì Nguyệt Nguyệt không muốn thấu thôi...." Dung Phượng Ca nhỏ giọng lẫm bẫm, nhưng cũng không có nghĩa là Ẩn Hạ Nguyệt không nghe thấy, nàng yên lặng không nói, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Dung Phượng Ca bước chậm theo sau, bất chợt không khí giữa hai người, im lặng đến khó chịu.
' Là vì... không muốn thấu sao?! ....' Ẩn Hạ Nguyệt than khẽ, đúng vậy, bởi lẽ nó quá hắc ám rồi, hắc ám đến nỗi ngay cả bản thân nàng cũng không thể nhận ra, quá phức tạp, quá mệt mỏi, cho nên nàng trốn tránh..... ! để cho người khác nhìn thấy rõ tâm của mình, chuyện này là không thể nào, quá nguy hiểm, trong một khoảnh khắc, nàng động sát tâm với hắn, Ẩn Hạ Nguyệt cười khổ, nàng.... Quả thật đủ lãnh, đủ tuyệt tình...!! Lần này đi cùng hắn, không biết là đúng hay là sai nữa.
" Nguyệt Nguyệt giận sao?!" Dung Phượng Ca vươn tay, níu ống tay áo của Ẩn Hạ Nguyệt, giật nhẹ, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn vẻ mặt ủy ủy khuất khuất của hắn, chợt lòng mềm mại, khẽ thở dài : " không có, chỉ là suy nghĩ một số chuyện mà thôi". Dung Phượng Ca nghe Ẩn Hạ Nguyệt nói vậy, vui vẻ cười, đôi con ngươi xinh đẹp híp lại, làn môi xinh đẹp nhếch lên, tạo nên một độ cung duyên dáng, như ẩn như hiện bên má trái má lúm đồng tiền, tạo nên tiếu dung xinh đẹp, lại pha chút thơ ngây của hài đồng, nụ cười tưởng chừng như thuần khiết nhất thế gian, tẩy rửa mọi tội lỗi hắc ám vậy, Ẩn Hạ Nguyệt khẽ nhắm mắt, không muốn nhìn, cũng không đủ can đảm để nhìn tiếu dung