Nghĩ đến đây, tú bà vẻ mặt hết sức tham lam nhìn Dung Phượng Ca cũng khiến cho y bất an, giật giật ống tay áo của Ẩn Hạ Nguyệt, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn ánh mắt tham lam của tú bà, lạnh lùng cười, bèn nói : " nghe nói hoa khôi của túy tiên lâu, cầm kỳ thư họa, không gì không thông...."
" Đúng vậy, đúng vậy....." tú bà gật đầu phụ họa, âm thầm lau mồ hôi, ánh mắt của vị công tử này quả thật rất đáng sợ, nàng nhạ không nỗi....
" Ngươi tự biết sắp xếp mà, đúng không ?!" Ẩn Hạ Nguyệt cười cười, đưa cho tú bà xấp nhân phiếu, sau đó nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, bước lên lầu, tú bà nhìn xấp ngân phiếu, ánh mắt tỏa sáng, cho người đi sắp xếp nhã phòng cho Ẩn Hạ Nguyệt.....
" Gia, từ nãy giờ ngươi cứ nhìn mãi người ở dưới, không lẽ là có ý với người kia.." nữ tử nũng nịu nhìn nam nhân, nam nhân tà mị cười, ôm nữ tử trên đùi của mình, tay kia không an phận đùa giỡn nữ tử, nhạ nàng thở gấp liên tục, y tà tà cười, thanh âm tràn đầy trêu chọc : " sao vậy, Phương nhi ghen sao?!" nữ tử mềm mại ngồi trong lòng nam nhân, cười khẽ : " quả thật người kia rất xinh đẹp, Phương nhi vốn chẳng bằng..."
Nam nhân không nói, tiếp tục trêu đùa cùng nữ tử, nhưng là ánh mắt không quên liếc sơ gian phòng đối diện mình...
Y nhìn, không phải là nữ tử khuynh thành khuynh quốc kia, mà là nam nhân tà mị tận xương, nhưng lãnh huyết vô tình kia, người kia không có một chút võ công nào, nhưng khí chất cao ngạo như vậy, cái nhìn tưởng chừng như là giễu cợt thế nhân như thế, là lần đầu tiên y nhìn thấy, không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc người kia có những gì mà lại cao ngạo như thế....
Hồng y nam tử tà cười, dung mạo mười phần yêu nghiệt, nhất là đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, quang hoa lưu chuyển, y quả thật trời sinh đủ tư chất yêu nghiệt, câu nhân chúng sinh mà tồn tại....
Ánh nhìn của hồng y nam tử, Ẩn Hạ Nguyệtkhông phải không cảm giác được, mà là không thèm để ý, nàng an vị ngồi trên ghế, Dung Phượng Ca ngoan ngoãn ngồi bên cạnh....
" Nguyệt Nguyệt , hoa phố là này sao...." Dung Phượng Ca tranh thủ đặt câu hỏi, giải đáp thắc mắc của mình. Ẩn Hạ Nguyệt không nói, tự rót cho mình một chén tràn, uống một ngụm, một thoáng nhíu mày, hương vị trà này.... thật khó uống a. Dung Phượng Ca thấy vậy, bèn cười, vươn tay lấy ấm trà, tiến hành một loạt động tác, sau đó mới rót trà đưa cho Ẩn Hạ Nguyệt, giải thích : " trà này, uống như vậy mới thơm nha..." Ẩn Hạ Nguyệt nhận lấy, uống lên một ngụm, quả thật hương vị khác hẳn, nam nhân này quả thật càng ngày càng cho nàng nhiều kinh hỉ a.....
" Mỹ nhân, ngươi pha trà quả thật rất ngon...." Ẩn Hạ Nguyệt không tiếc lời khen ngợi, nghe vậy Dung Phượng Ca chỉ còn biết ngượng ngùng cười, hai má hồng hồng càng thêm đáng yêu vô cùng, Ẩn Hạ Nguyệt chỉ còn biết thở dài, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, nếu như... hắn không đẹp đến như vậy, biết đâu... nàng cũng không....
Nếu như... hắn không ngây thơ đến như vậy, nàng cũng sẽ không......
Dung Phượng Ca, làm sao bây giờ, ta bỗng dưng phát hiện, có chút... chỉ là một chút... một chút thôi, luyến tiếc tiếu dung ngượng ngùng đáng yêu này của ngươi...
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, Ẩn Hạ Nguyệt nhanh chóng rút tay về bèn nói : 'vào đi", không hiểu sao Dung Phượng Ca thấy Ẩn Hạ Nguyệt rút tay về, cảm giác một thoáng mất mác, tự dưng cảm giác lòng vô cớ không vui, y khẽ quyệt miệng, không nói......
Bên ngoài nghe thấy thanh âm của Ẩn Hạ Nguyệt, nữ tử từ từ bước vào... một thoáng gật đầu hài lòng. Dung Phượng Ca thấy vậy, lại càng không vui, Nguyệt Nguyệt lại không để ý đến y.....