Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng

" Thiên hạ mỹ cảnh nhiều vô số kể, mỗi người thích mỗi kiểu, nhưng Y Vân thiết nghĩ, đẹp nhất chính là dung mạo người mình yêu...." Bạch Y Vân mỉm cười, ôn nhu tha thiết, một thoáng hoài niệm, một thoáng ước mơ, rồi tất cả liễm đi, chỉ còn vẻ mặt tiếu xuân phong như thường ngày.....
" Vậy sao ?!" Ẩn Hạ Nguyệt cười khẽ... yêu?! Cái từ này mà cũng xuất hiện trong cuốc sống của nàng sao?! thật là ... đủ buồn cười...
" Bạch cô nương, chúng ta chơi một trò chơi thế nào?!"
" Công tử cứ nói"
" Nếu như cô nương có thể họa được bức họa mà ta ưng ý, thì ta chấp nhận một yêu cầu của cô nương..."
" Được..."
Bạch Y Vân xoay người vào trong chuẩn bị giấy bút, Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng ngồi đó, nhìn Dung Phượng Ca, có chút thất thần....

Rồi nhiều năm về sau, cũng có người hỏi nàng câu hỏi như vậy : " thiên hạ này, mỹ cảnh nào là đẹp nhất...."
Khi ấy, Ẩn Hạ Nguyệt chợt cười, ánh mắt một thoáng xa xăm, thanh âm hư hư thực thực, man mác như là sương, là khói, tựa là ảo ảnh trong chốn phồn hoa, phiêu miểu, phiêu miểu : " với Ẩn Hạ Nguyệt, giữa một đám lê hoa trắng muốt, lam y nam tử yên tĩnh gãy đàn.... ấy là đẹp nhất...."
Người kia thấy vậy, cũng không khỏi sững sốt, nữ tử lãnh huyết vô tình nhất thế gian kia, cũng có một ngày ánh mắt nhu tình ấm áp như vậy sao?!...
" Công tử, bức họa này có đúng ý người..." Bạch Y Vân đưa cho Ẩn Hạ Nguyệt cuộn họa, khi nhìn thấy cảnh trong tranh, Ẩn Hạ Nguyệt bỗng bật cười.....
Khẽ cuộn lại bức họa, bỏ vào trong lòng, nàng nhìn Bạch Y Vân, cười khổ : " là cô nương thắng...."
" Công tử, Y Vân không cầu gì nhiều, chỉ mong công tử có thể giúp Y Vân tìm được người này" nói đoạn, đưa cho Ẩn Hạ Nguyệt một cuộn họa, Ẩn Hạ Nguyệt nhận lấy, sau đó lên tiếng : " trong vòng một năm, trừ phi người kia không còn tồn tại trên thế gian này, ta nhất định sẽ tìm được cho cô nương.." Bạch Y Vân gật đầu cảm tạ
Trước khi bước ra khỏi phòng, Bạch Y Vân nhìn Ẩn Hạ Nguyệt, khẽ buông xuống mi mắt, thanh âm ấm áp, trong trẻo : " công tử, nếu yêu... thì cứ bắt lấy, đừng buông, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận...."

' Hối hận ?!' Ẩn Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn Dung Phượng Ca, bất đắc dĩ cười.... ừ!.. nàng biết, nàng nhất định sẽ ... hối hận....
Sau đêm hôm đó, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra rất bình thường, Ẩn Hạ Nguyệt vẫn cứ là Ẩn Hạ Nguyệt, vẫn vẻ mặt bất cấn đời, tiếu dung tựa như đang chế nhạo thế gian, Dung Phượng Ca vẫn là một Dung Phượng Ca, vẫn cứ thích ỷ lại vào Ẩn Hạ Nguyệt yên tĩnh bên cạnh làm bạn, đôi lúc lại mỉm cười dịu dàng thuần túy
Hai người họ.... vẫn rất bình thường, chỉ có điều Dung Phượng Ca cảm thấy có gì chút khác lạ, hắn bình thường rất ngốc, nhưng chuyện gì liên quan đến Ẩn Hạ Nguyệt không hiểu sao hắn lại có cảm giác nhạy cảm và tinh tế đến thế... dường như Nguyệt Nguyệt đang trốn tránh điều gì....
" Nguyệt Nguyệt , Phượng Ca làm chuyện gì không đúng sao?!" Dung Phượng Ca nhìn Ẩn Hạ Nguyệt mà hỏi như vậy, Ẩn Hạ Nguyệt lắc đầu, cười cợt : " mỹ nhân! Ngươi lại đang suy nghĩ ngốc nghếch gì vậy?!"
" Phượng Ca cảm thấy, Nguyệt Nguyệt có cái gì đó... không đúng!" Dung Phượng Ca nhỏ giọng thì thầm
" Là ngươi suy nghĩ nhiều... chúng ta đi thôi, qua dãy núi này là đến nơi rồi..." Ẩn Hạ Nguyệt bình thản trả lời, không có gì khác thường, nhưng là lòng nàng không dấu được gợn sóng... càng ngày, hắn lại càng.. nắm bắt được tâm trạng của nàng, một cách tuyệt đối... Dung Phượng Ca, ngươi... cứ như vậy, ta nhất định sẽ... sát ngươi, ngươi biết không ?! ngươi cứ ngây ngốc như bình thường thì có phải tốt hơn không ?!
Dung Phượng Ca im lặng không nói, hàng mi dài buông xuống, che đi ánh nhìn một thoáng thất mác của mình,Nguyệt Nguyệt ... rõ ràng là có chuyện, nhưng không muốn nói, là vì Nguyệt Nguyệt không tin tưởng y sao...?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận