Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng

" Không sao đâu, ta nhất định sẽ nhanh lên, ngươi đừng sợ..." Ẩn Hạ Nguyệt thấy hắn như vậy, nhỏ giọng khuyên nhủ, vươn tay vỗ vỗ lưng của hắn, như là an ủi, như là... dịu dàng che chở....
" Nhất định phải xuống dưới đó sao, Nguyệt Nguyệt thực sự muốn đóa thanh liên kia ?!" Dung Phượng Ca giương mắt nhìn Ẩn Hạ Nguyệt, thanh âm có chút gì đó nói không nên lời nghẹn ngào. Vì một thứ chỉ có trong truyền thuyết kia mà không ngại nguy hiểm đến tính mạng?! y thực sự không hiểu, Nguyệt Nguyệt tại sao lại cố chấp với nó như vậy....
" Đúng vậy, ta nhất định phải có được nó..." Ẩn Hạ Nguyệt nghe hắn hỏi vậy, một thoáng lặng im, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại, thanh âm tràn đầy quyết tuyệt, nàng đã nói, nàng nhất định phải trở thành cường giả, cho dù cái giá phải trả có đắc như thế nào đi chăng nữa....
Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, khác hẳn với tiếu dung như thường ngày, không hiểu sao thấy nụ cười đó của Dung Phượng Ca, Ẩn Hạ Nguyệt cảm thấy lòng nhói đến khó chịu, Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Ẩn Hạ Nguyệt, thanh âm hầu như là khẩn cầu : " vậy thì.... Có thể một lát nữa mới xuống được không, Hàn đầm này khác ở chỗ, đến tối, độ lãnh của nó có thể ít lạnh hơn so với ban ngày một chút...."
Dung Phượng Ca cả đời này là khắc tinh của Ẩn Hạ Nguyệt, Ẩn Hạ Nguyệt luôn tin là như vậy, chỉ cần hắn nhỏ giọng ai cầu, chỉ cần ánh mắt của hắn chỉ hàm chứa một chút ủy khuất nhìn nàng, là nàng khó có thể nhẫn tâm từ chối hắn hắn, Ẩn Hạ Nguyệt thở dài, một thoáng não nề, bèn nói : " được!"" Nguyệt Nguyệt có đói bụng không, chúng ta ăn một ít điểm tâm đi...." Dung Phượng Ca lấy trong hành lí một ít lương khô đưa choẨn Hạ Nguyệt , Ẩn Hạ Nguyệt nhận lấy, ngồi xuống một góc bên hàn đầm, ngả lưng dựa vào một tảng đá lớn, mái tóc đen huyền rũ xuống, tư thế hết sức thoải mái, không chút lo lắng, dường như việc nhảy vào hàn đầm, đối mặt với việc cửu tử nhất sinh, đối với nữ tử này chẳng qua là trò đùa vậy...
Dung Phượng Ca thuận theo, ngồi bên cạnh Ẩn Hạ Nguyệt.....
Có lẽ là cả một ngày đi đường có chút mệt, cũng có lẽ là.... Muốn chợp mắt một lát, Ẩn Hạ Nguyệt khẽ nhắm mắt, yên tĩnh nằm đó, Dung Phượng Ca vẫn một tư thế ngồi bên cạnh, an an tĩnh tĩnh làm bạn, thấy nữ tử khẽ nhắm mắt, y mỉm cười, rất dịu dàng, rất... thanh nhã..., y khẽ vươn tay chạm vào mái tóc của nữ tử, động tác cẩn thận, như là chạm vào hi thế trân bảo quý nhất thế gian.......
Ánh mắt tinh khiết, không một tạp chất, y nhỏ giọng thầm thì : " Nguyệt Nguyệt đã muốn, Phượng Ca nhất định sẽ tìm cách lấy..."
Y cẩn thận tựa vào vai nữ tử, đầu của mình áp sát vào cổ nàng, nữ tử cơ thể ấm áp vô cùng, luôn khiến cho y an tâm cùng tin tưởng vô điều kiện, Dung Phượng Ca, y cũng không rõ, nữ tử này rốt cuộc lại có mị lực gì lại khiến cho y ngay lần đầu tiên tương ngộ lại có ấn tượng sâu sắc đến như vậy?!
Nhìn thấy nàng bị thương an tĩnh nằm đó, huyết nhuộm thắm cả bờ vai, sắc mặt trắng bệch, đôi con ngươi nhắm nghiền, chắc chắc là rất thống khổ.... Nhưng là vẫn không bật lên một tiếng than thở, dù chỉ một lần. Có lẽ là vì thiện tâm, cũng có lẽ là vì tò mò... cho nên lần đầu tiên y không nghe lời dặn dò của gia gia mà đem người kia về nhà....
Cho đến khi nữ tử kia tỉnh dậy, nữ tử vẻ mặt cười cợt nhìn y, khẽ gọi hai tiếng : " mỹ nhân!" Từ giờ khắc đó, cũng không rõ vì sao cứ như vậy, đơn thuần ghi nhớ dung mạo của người này....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui