Thế giới bên ngoài, đối với y là cả một niềm ao ước, nhưng gia gia từ trước đến giờ không cho y ra đó, cho nên khi nữ tử kia nói với y, sẽ đưa y đi, lòng chính là không thể khống chế được vui mừng, chỉ trong một khoảnh khắc, dù ấy chỉ là một chút sự thương hại của nàng dành cho y, Dung Phượng Ca y cũng thực sự rất cảm ơn người này, có lẽ ... đây là người đầu tiên quan tâm đến cảm nhận của y ngoại trừ gia gia của y chăng?!
Rất là kỳ lạ, khi gia gia trở về, nhìn thấy người lạ trong nhà, không những không nổi giận, hơn thế nữa lại đồng ý để cho y cùng nàng ra ngoài sơn cốc, nghe hai người họ nói chuyện, y cũng cảm thấy thật khó hiểu, nhưng là không sao, có thể được ra ngoài, đó là chuyện tốt không phải sao?!
Gần một tháng đồng hành, nữ tử vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng chưa từng nổi nóng hay kém kiên nhẫn với y, lại có chút ... sủng nịnh, càng khiến cho y thích ỷ lại vào người này, dường như với Dung phượng Ca, chỉ cần có Ẩn Hạ Nguyệt bên cạnh, là có thể vô tư làm những gì mình thích, ăn những gì mình muốn ăn, đi những nơi nào mình muốn đi.... Cái cảm giác này thực sự rất là... vui vẻ... không giống như sống cùng gia gia...
Thấy nàng bất chợt quan tâm đến y, thấy nàng tiếu ý sủng nịnh, thấy nàng một thoáng cau mày nhưng vẫn làm theo ý của y... lòng bất chợt cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời....
Thấy nàng quan tâm đến chuyện khác, thấy nàng chuyên chú nhìn một người khác, hay không để tâm đến y, khi ấy... cũng không hiểu vì sao, tâm của y một thoáng buồn bã...
Thấy nàng muốn xuống đáy hàn đầm tìm thiên niên liên, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chỗ này sẽ thực sự rất đau... rất đau... bất giác Dung Phượng Ca đưa bàn tay chạm nhẹ vào ngực trái của mình....
Cái cảm giác này... là gì vậy ?!... lần đầu tiên y cảm nhận, y trải nghiệm... thực sự rất kỳ lạ....
" Nguyệt Nguyệt..." y nhỏ giọng gọi...
Nữ tử vẫn yên tĩnh nằm đó, như là chìm trong giấc mộng, nét mặt thực sự an tường
" Nguyệt Nguyệt , ngủ một giấc là tốt rồi, khi tỉnh dậy, Phượng Ca nhất định sẽ tìm được đóa thanh liên ngàn năm kia cho Nguyệt Nguyệt..." Dung Phượng Ca nhẹ giọng nỉ non, chỉ một chút thuốc mê, có thể khiến cho Nguyệt Nguyệt ngủ vài canh giờ, bây nhiêu thôi cũng đủ thời gian y tìm được thiên niên liên rồi
Cơ thể của y từ nhỏ đã được ngâm mình trong hàn băng ngàn năm, uống rất nhiều dược liệu quý hiếm, có thể nói, máu của y chính là thánh phẩm giải độc mà không biết bao nhiêu kẻ khát cầu, dĩ nhiên điều này là một bí mật, không ai biết ngoại trừ bản thân y cùng gia gia của mình, lần này nhảy xuống hàn đầm, ít ra khả năng sống sót so với NNguyệt Nguyệt sẽ cao hơn....
Đợi cho đến khi Ẩn Hạ Nguyệt giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh Hàn đầm, không thấy bóng dáng quen thuộc, một thoáng nhăn mày, Ẩn Hạ Nguyệt cất tiếng gọi : " mỹ nhân, ngươi đi đâu rồi..." nhưng là ngoài thanh âm của gió ra, chẳng còn một tiếng động nào khác,Ẩn Hạ Nguyệt lại tiếp tục lên tiếng : " Dung Phượng Ca"
Khẽ xoa mi tâm của mình, Ẩn Hạ Nguyệt buồn bực, người này lại chạy lung tung đâu nữa rồi, nàng chỉ mới chợp mắt một tý... khoan! Chợp mắt... nàng đã ngủ sao.., còn nhớ hắn đưa cho nàng điểm tâm, nàng dùng một ít, sau đó.. cứ như vậy ngủ luôn sao, Ẩn Hạ Nguyệt sắc mặt một thoáng tái ngắt, vội vàng chạy lại gần hàn đầm, thanh âm một thoáng run rẫy ngay cả chính nàng cũng không phát hiện : " Dung Phượng Ca, ngươi... ngươi điên... ngươi điên rồi..."