Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng

Nhưng rất tiếc, cái gọi là hi vọng cũng chỉ là hi vọng mà thôi, vì hai ngày hôm sau một vị khách không mời lại xuất hiện trước mặt Ẩn Hạ Nguyệt , mà nhân vật đó không ai khác chính là vị chiến thần vương gia tuấn mỹ hơn người của chúng ta . Ẩn Hạ Nguyệt từ hơn mười ngày trước nhận cú đá của Ẩn Hạ Nguyệt , không hiểu sao chẳng những không tức giận lại càng để ý đến nữ tử kia ( Hàn Gia Băng : huynh này trời sinh bản tính thích ngược ="=), song triều đình đột ngột có việc cho nên y rời vương phủ mấy ngày, trong khoảng thời gian này, đôi khi nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt cùng tiếu dung trêu ghẹo của nữ tử kia, Lâm Tử Viên một thoáng phiền lòng, sao tự dưng y lại nhớ đến nữ nhân đáng ghét kia chứ, cho nên vừa về đến vương phủ là y ngay lập tức chạy đến chỗ Ẩn Hạ Nguyệt , muốn tìm cho rõ nguyên do, vì cớ chi y lại.... cảm thấy có chút nhớ nữ tử này, chẳng phải y trước đây rất ghét nàng ta sao, rốt cuộc thì điều gì thay đổi?!
" Vương gia, không biết lần này lại tìm đến ta có chuyện gì a?!" Ẩn Hạ Nguyệt hỏi
Nhìn thấy vẻ mặt nữ tử cười cợt như thường ngày nhìn mình, không hiểu sao Lâm Tử Viên có chút phiền não, y hừ lạnh : " bổn vương đến tìm ngươi cũng cần phải có lý do sao?!" từ khi nào lại thay đổi nhiều đến như vậy, nữ tử trước kia ôn nhu uyển nhược nhìn y lúc nào cũng tràn ngập yêu say đắm, còn bây giờ cũng là dung nhan đó, nhưng ánh mắt nhìn y như kẻ xa lạ, không mặn không nhạt....

" Đương nhiên là không cần lí do rồi, nhưng là dạo này ta cảm thấy không vui, cho nên không có tâm trạng tiếp vương gia, vương gia tự mình thưởng thức trà đi ha, xong rồi đi, ta không tiễn...." Ẩn Hạ Nguyệt nhún nhún vai đứng dậy, nàng dạo này tập trung thời gian cho việc luyện công, cũng chả có thời gian ngồi bồi hắn uống trà đâu, hơn thế nữa vẻ mặt của hắn nhìn nàng.. chậc! nhìn thôi cũng khiến cho nàng thiếu kiên nhẫn rồi
" Ngươi rốt cuộc là ai?!.." Lâm Tử Viên nắm chặt lấy cổ tay của Ẩn Hạ Nguyệt , gằn từng tiếng. Ẩn Hạ Nguyệt bị y nắm cổ tay, một thoáng nhăn mi, nàng cười lạnh nhìn y : " ta là ai?! Chẳng lẽ ngươi không biết...."
" Ngươi không phải...Ẩn ... Dương ...Nhi ?!" Lâm Tử Viên cau mày, Ẩn Hạ Nguyệt bỗng dưng bật cười, đôi hoa đào mắt một mảnh ánh sáng ngọc, như đang chế giễu sự ngu ngốc của y, Ẩn Hạ Nguyệt lên tiếng : " chậc! bây giờ mới nhận ra sao?! Lâm Tử Viên , thật uổng thay cho Ẩn Dương Nhi lại yêu ngươi đến như vậy nha?". Lâm Tử Viên đăm đăm nhìn Ẩn Hạ Nguyệt , thanh âm trầm thấp, tràn đầy nguy hiểm : " nói! ngươi rốt cuộc là ai", lực cũng dùng mạnh hơn, cổ tay của Ẩn Hạ Nguyệt dường như muốn gãy, Ẩn Hạ Nguyệt lạnh lùng nhìnLâm Tử Viên , thanh âm hàn như băng : " ta là... Ẩn Hạ Nguyệt ,Lâm Tử Viên , ngươi buông tay! Đừng để cho ta nói lần thứ hai"

Không hiểu vì cớ gì, nữ tử nhìn y ánh mắt lạnh như băng, thanh âm hàn tựa tuyết, Lâm Tử Viên vô thức buông tay, thấy cổ tay nữ tử sưng đỏ, y có chút áy náy, nhưng vì kiêu ngạo cũng không lên tiếng nói gì thêm, Ẩn Hạ Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn cổ tay của mình, vươn tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp, giương mắt nhìn Lâm Tử Hiên : " vương gia, không tiễn...." nói xong nhanh chóng xoay người bước vào trong, để lại Lâm Tử Viên đứng đó...
" Ẩn Hạ Nguyệt...." Lâm Tử Viên khẽ lẫm nhẫm, bất chợt đôi môi vẽ nên nét cười tà mị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận