Xuyên Về Năm 70


Nha Nha đương nhiên không biết anh trai thân ái đang nghiến răng nghiến lợi ở cách vách, cô quay về phòng, gặp sắc mặt đoàn người quái dị nhìn chính mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu: “Các cậu làm sao vậy? Đây chẳng phải là bí mật gì, có khó tiếp nhận như thế không?”
“Người anh Hai cô ta nói là anh La à?” Nghĩ đến người đàn ông mình sùng bái, Chu Lang muốn cười cũng không nổi.

Thật ra cậu không cảm thấy xem thường con dâu nuôi từ bé gì đó, cậu chỉ cảm thấy đau lòng, dù sao nhà ai có cha có mẹ mà điều kiện tốt, ai lại cho con đi làm con dâu nuôi từ bé? Mà nếu quả thực Nha Nha có người trong lòng, mình làm sao bây giờ?
“Đúng vậy, thật ra rất nhiều chuyện các cậu đã biết rồi.” Thấy nhóm người Giai Giai nhìn mình chờ đáp án, cô đơn giản nói hết, “Các cậu hẳn là biết, mình và anh trai không có thân nhân, lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

Thật ra mình còn có một người cậu, nhưng lúc ấy cậu không muốn nuôi mình.

Cho nên trước khi lâm chung, bà ngoại bất đắc dĩ giao mình cho anh trai, nhưng không có cách nói lại sợ về sau cậu mợ mình tìm phiền toái, cho nên bà nói trước mặt người trong thôn, gả mình cho anh trai, để bọn mình trưởng thành sẽ thành thân, như vậy cuộc sống về sau miễn cho có người nhàm chán bàn ra tán vào.

Về phần cô gái kia, kể tiếp có phần hơi phiền, tóm lại, ba cô ta cưới mẹ anh tôi, còn che giấu bà tin tức anh tôi vẫn còn sống, cho nên bao năm qua hai chúng tôi vẫn dựa vào nhau mà sống dù có thiếu ăn thiếu mặc, cứ thế trải qua thôi.”
Giọng điệu Nha Nha rất tự nhiên, vốn dĩ đó là sự thật, cô có cái gì mà không thể nói? Nếu bạn che che lấp lấp mới làm cho người ta cảm thấy có vấn đề.
“Vậy, về sau hai người thật sự sẽ kết hôn à?” Chu Lang khẩn trương hỏi, cảm thấy trong lòng bàn tay mình đều túa mồ hôi.
Môi Nha Nha nở một chút ngọt ngào, có chút thẹn thùng nói: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy anh trai cưng mình như cưng trứng, anh ấy quan tâm mình nhất, mình cũng quan tâm đến anh ấy nhất.

Nếu có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, đương nhiên hai chúng mình đều sẽ vui vẻ, có lý do gì không kết hôn chứ.”
Câu này vừa nói ra, lập tức làm tan nát trái tim thiếu niên trong phòng, có lẽ, còn có trái tim một cô gái nữa.

Mặc dù Tần Giai Tuệ biết mình và La Gia Tề sẽ không có kết quả, bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nhưng mà đâu cần nhanh như vậy khiến cho cô biết trong lòng đối phương đã có chủ chứ? Làm tổn thương người khác quá.
Có lẽ bởi vì giọng điệu Nha Nha quá mức tự nhiên, có lẽ bởi vì phần lớn các bạn học đều biết hai anh em không có cùng họ, còn biết hai người từ khi gian khổ, cho nên không ai suy nghĩ lệch lạc, cho nên mới thiếu nam thiếu nữ thời đại này vẫn quá hồn nhiên.
Còn một cô gái hồn nhiên khác, Diệp Uyển Oánh bị bạn tốt kéo ra ngoài thì bắt đầu nổi giận đùng đùng: Tiêu Tư Thần chết tiệt, đều là tại cô ta, nếu không phải vì cô ta, làm sao mình bị mất mặt như thế? Trở về cô muốn nói cho đại ca, loại người nào chứ? Anh ấy còn bảo mình học cô ta? Học cô ta cái gì? Hồng hạnh ra tường à?
Nổi giận xong, trông thấy tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại bạn thanh mai của mình, cô càng nghĩ càng nín thở, xua tay nói: “Mình đi tìm anh mình, cậu về nhà trước đi.” Nói xong, cô vẫy tay kêu một chiếc tắc xi, mở cửa lên xe đi mất.
Cô không phát hiện, đằng sau chiếc xe taxi cô ngồi còn có một chiếc tắc xi màu đỏ khác vẫn đi theo cô.

Đến khi cô xuống xe, vào nhà La Gia Thành, chiếc xe kia vẫn chờ ở góc đường cách đó không xa, chưa đi.
La Gia Thành nhận được điện thoại của em trai thì rất vui.

Từ lần trước Nha Nha nói như thế, anh không quấy rầy em ấy nữa, cũng muốn làm cho em trai lắng đọng lại tâm trạng một chút, sau đó lại đổi phương thức dỗ em trai trở về.

Không nghĩ tới hôm nay Gia Tề chủ động gọi điện thoại cho anh?
“Gia Tề…” Anh vừa nói một câu, bên kia truyền đến giọng La Gia Tề lạnh lùng.
“La Gia Thành, quản lý em gái bảo bối của anh cho tốt, cô ta còn dám nói mấy câu vớ vẩn bắt nạt Nha Nha, tôi tuyệt đối không tha cho cô ta.” Nói xong, đối phương cúp máy.
Uyển Oánh? Uyển Oánh lại làm cái gì? Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt em gái bất mãn với Gia Tề, anh buông điện thoại không khỏi có phần đau đầu, cô nhóc kia biết rõ trong nhà hiện tại đang dỗ hai người thì chớ, tại sao còn gây sự với họ?
“Anh, tức chết em, anh trút giận cho em.” Diệp Uyển Oánh mở cửa nhà anh trai, há mồm đã mách mỏ.
Trong lúc Diệp Uyển Oánh kể bất mãn ở nhà La Gia Thành, bên này đám người Nha Nha không có tâm trạng đi chơi, đi ra ngoài tính tiền chuẩn bị về nhà.
Nam sinh mời nữ sinh, cho nên khi Lý Thành Chí cầm tiền các nam sinh cùng phòng ngủ gom góp với nhau đi ra quầy bar chuẩn bị trả, cậu ngạc nhiên khi nhân viên trả lại một nửa tiền.

Thấy biểu cảm cậu sinh viên ngạc nhiên, nhân viên trực quầy cười nói: “Ông chủ chúng ta nói, hôm nay làm cho tâm tình mọi người không tốt chúng ta cũng có trách nhiệm, cho nên giảm một nửa tiền cho mọi người.

Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Một nửa tiền? Đoàn người yên lặng nhìn về phía Nha Nha, cô cố gắng nở nụ cười khô khốc.

Ô ô, cô thật sự không biết ông chủ kia mà.
Trốn trốn tránh tránh đằng sau, La Gia Tề nổi giận: Có ý tứ gì? Có ý tứ gì? Đây rõ ràng chính là có âm mưu, còn giảm năm mươi phần trăm hoan nghênh lại đến? Hừ, lần sau anh sẽ nói cho Nha Nha, không bao giờ đến nơi rách nát này nữa.
Không nói La Gia Tề giả vờ giả vịt không biết gì cả sau khi Nha Nha về nhà, nói sang Diệp Uyển Oánh, cô bị dạy dỗ một trận ở nhà anh trai, tức giận chạy ra ngoài.

Anh trai không thương cô, nếu đổi thành anh trước kia, khi nào thì mắng mình vì người ngoài?
Thấy một chiếc xe taxi màu đỏ ngừng trước mắt, cô không hề nghĩ ngợi lên xe, nói địa chỉ để cho lái xe đưa cô đi.

Cô không muốn về nhà, trở về cũng gương mặt ba ba nhăn mày đau khổ, cô muốn đến nhà bạn học một ngày, để tố khổ với cô ấy.
Xe taxi ngừng đến địa chỉ cô nói, lái xe cũng không thu tiền, chậm rãi chạy đến một góc, treo lên tấm biển không đón khách.
Chạng vạng, trời đã tối rồi, rốt cục Diệp Uyển Oánh cảm thấy mỹ mãn từ nhà bạn học đi ra.

Bạn học phụ họa với cô mắng Tiêu Tư Thần một ngày, trong lòng cô cuối cùng đã thoải mái.
Chưa vẫy xe, một chiếc xe taxi màu đỏ vừa vặn chạy đến trước mặt, cô vui vẻ gọi xe, mở cửa ngồi xuống.
Thuận miệng đọc địa chỉ nhà, Diệp Uyển Oánh nhàm chán nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, nhưng một lát sau, cô gọi lại lái xe: “Tài xế, không đúng, đây không phải đường về nhà tôi?” Mỗi ngày về nhà, sao cô lại không biết đường?
“Đường kia vừa xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại kẹt xe.” Lái xe không thèm quay đầu trả lời luôn, giọng anh ta hơi khàn khàn, bình thản, không có phập phồng.
“À, lại xảy ra tai nạn xe cộ? Thật là, chậm trễ tôi về nhà.” Không nói thêm nữa, Diệp Uyển Oánh tựa vào cửa kính xe tiếp tục nhìn đèn đường bên ngoài xe, song một lát sau, cô phát hiện tình huống không đúng, cho dù đường kia bị kẹt, cũng đâu cần đi vào con đường hẻo lánh như vậy? Còn không có đèn đường?
“Bác tài à, anh chạy đi đâu vậy? Không phải đường về nhà tôi à?” Nhìn hai bên xung quanh càng ngày càng hẻo lánh, cô có phần sợ hãi, gặp lái xe còn chưa trả lời, cô lớn tiếng hô, “Anh dừng xe, tôi muốn xuống xe, anh mau dừng xe.”
Vừa định kéo đối phương, đã thấy người nọ một tay lái xe, một tay lấy từ trong ngăn một cái bình thủy tinh, nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn nếm thử mùi vị axit sulfuric không?”
Lái xe không quay đầu như cũ, câu nói bình thản lại làm cho toàn thân Diệp Uyển Oánh run rẩy.

Cô bị bắt cóc ư? Trong tay anh ta còn có axit sulfuric? Anh ta rốt cuộc muốn cái gì? Tiền hay là…? Nghĩ đến một khả năng phía sau, cô ôm túi nhỏ của mình vào trước ngực, khẩn trương nói, “Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi đưa tiền cho anh, van xin anh, anh để cho tôi xuống xe đi.” Nói xong lời cuối cùng, cô sắp khóc, từ nhỏ đến lớn cô được cha mẹ và anh trai cưng chiều, khi nào cô đã trải qua loại chuyện như này?
Lái xe không để ý tới cô, chậm rãi lái xe như cũ, Diệp Uyển Oánh nhìn axit sulfuric trong tay đối phương không dám lên tiếng, cắn chặt môi dưới, vụng trộm giương mắt đánh giá bóng dáng đối phương.

Bên dưới chiếc mũ là một chút tóc hoa râm, bên sườn mặt lún phún râu, trên mặt còn đeo kính râm, căn bản không nhìn ra diện mạo thật sự của đối phương.
“Xem rõ chưa, xem rõ thì không để cô về nhà.”
Câu nói bất thình lình dọa Diệp Uyển Oánh thu hồi ánh mắt của mình, ngón tay nắm chặt túi xách trong lòng, cô không dám thở mạnh.

Một lát sau, ánh mắt cô trộm liếc cửa sổ bên ngoài, thấy xe đã ra khỏi thành phố, bên ngoài không nhìn ra kiến trúc, cô rốt cục không nhịn được hồng mắt nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chỉ cần anh không làm tôi bị thương, tôi sẽ gọi điện cho ba tôi, để ba tôi đưa tiền cho anh, anh có thể thả tôi không?” Nói đây, cô sụt sùi khóc, nhớ tới vụ án giết người trong TV, cô bé này thật sự sợ hãi.
Lái xe không nói lời nào, tiếp tục lái xe, rốt cục đến vùng dã ngoại hoang vu, anh mới dừng xe ở bên đường: “Để túi và toàn bộ tiền của cô lên trên xe.”
Diệp Uyển Oánh không dám trì hoãn, đặt túi sang một bên, móc túi quần của mình lấy ra mười đồng tiền.

Thấy thật sự không lấy ra được gì nữa, cô lo lắng nhìn người phía trước, mắt chứa lệ nói: “Không còn nữa, trên người tôi thật sự không còn nữa.” Vì tỏ vẻ chính mình không có nói sai, cô còn lộn ngược túi quần lại.
“Được, cô có thể đi xuống.” Lái xe bình tĩnh nói.
Ách? Đi xuống? Diệp Uyển Oánh có chút không phản ứng kịp.
“Như thế nào? Không muốn đi? Còn muốn tôi tiễn cô một đoạn không?” Nói xong, người nọ quơ quơ cái chai trong tay mình.
Diệp Uyển Oánh không nói lười nào, mở cửa định xuống xe.
“Đợi chút.”
Bước chân của cô đi một nửa nhất thời cứng lại, trái tim vọt tới cổ họng, rất sợ đối phương đổi ý.
“Đôi giày trên chân cô không tệ, cởi ra, đặt lên trên xe cho tôi.” Lái xe vẫn không quay đầu.
Giày? Tuy rằng cô rất muốn nói không có giày cô về nhà như thế nào? Nhưng hiện tại không có gì quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình, cô vội cởi giày đặt trên xe, đi đôi tất chân đứng trên mặt đất, khẩn trương nhìn chằm chằm bóng dáng ngồi chỗ điều khiển, chậm rãi đóng lại cửa xe.
Nhìn xe đi mất, Diệp Uyển Oánh suýt nữa ngã ngồi trên đất, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô ngẩng đầu nhìn biển số đằng sau xe, đã thấy vị trí nên đặt biển số trống rỗng.

Trời ạ, loại xe này mình cũng dám ngồi? Lúc đó cô nghĩ cái gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui