Xuyên Về Năm 70


Edit: Linh Lan
“Còn có quà của cháu ạ? Thật sự cảm ơn chú Cương Tử, cháu lớn ngần này chưa từng được nhận quà của trưởng bối.” La Gia Tề cười tủm tỉm nhận cái hộp trong tay em gái, mở ra xem, nụ cười của hai người không thay đổi, nhưng khóe mắt bị hoảng sợ hơi run run.
Đậu xanh, có tiền cũng không cần tiêu như thế chứ? Dây chuyền vàng, không nói đến sáng chói, ước chừng to bằng ngón tay Nha Nha bé nhỏ.

Đương nhiên, La Gia Tề là kiểu của nam, còn to hơn cái trong tay Nha Nha, có tiền hay không chúng ta trước không nói, có lẽ chú Cương Tử và ba cô từng có ân tình về tính mạng.

Vấn đề là, thật sự có người đeo sợi dây chuyền to như thế đi ra ngoài à? Không sợ bị cướp hả?
“Thế nào? Thích không? Ha ha, cùng kiểu dáng với cái của chú, chú xem cái này thuận mắt, chọn cái đẹp hơn cái mua mấy năm trước.” Cương Tử vỗ vỗ cái dây chuyền vàng kia trên cổ mình, dùng sự thật nói cho hai người, loại dây chuyền vàng này chẳng những có người đeo, hơn nữa trước mặt bọn họ còn có một vị.
Nhìn con gái con rể mở rộng tầm mắt, Tiêu Trung Thần cười ha ha nói: “Được rồi, đây là chút tấm lòng của chú Cương Tử, cứ cầm lấy, hiện tại Nha Nha đến trường không tiện mang, trước tiên cất đi.” Ba Tiêu đã nghĩ kĩ, cho dù có vẻ nhìn hơi giống nhà giàu mới nổi, nhưng cái này làm bằng vàng, tuy rằng trong nhà không kém chút tiền đó, nhưng thứ tốt càng nhiều càng tốt, chỉ cần là cho con gái của ông, ông đều vui vẻ.
Hai người vừa nghe giống như nhận được lệnh đặc xá, đóng nắp hộp, chuẩn bị mang về cất vào đáy hòm.

Mấy thứ này, hai người không ai có dũng khí đeo ra ngoài, rất chói mắt.
Thật ra nói là chuyển nhà, chỉ là mang một ít quần áo và đồ dùng theo người của Tiêu Trung Thần sang đây, ngay cả đồ điện gia dụng duy nhất —— TV cũng không chuyển.

Hai đứa trẻ nói quá nhỏ, trực tiếp mua cái mới.

Lúc này Cương Tử xem cách bài trí trong phòng, rốt cục không nhịn được gật đầu: “Gia Tề, được đấy, căn phòng này trang trí cho ba cháu tạm được.

Đợi chú Cương Tử muốn sửa nhà, cháu cũng thay đổi cho chú như thế.” Nhìn căn phòng này là biết có gu, đến lúc đó ai dám nói Triệu Giai ông không có mắt thẩm mỹ?
“Không thành vấn đề chú Cương Tử , có việc chú cứ gọi điện thoại, sẵn sàng mọi lúc.” Dù hướng về cái dây chuyền vàng kia to bằng ngón tay kia anh cũng tận tâm, mặc dù thoạt nhìn dây chuyền rất dọa người, nhưng là vàng thật, hiện tại anh không chú ý đến số tiền, nhưng nhận ân tình này, làm sao anh không sát sao được?
Thấy Nha Nha đi vào phòng dọn đồ cho cha, Cương Tử liếc cánh tay La Gia Tề, thấp giọng nói: “Chú sai đàn em dưới trướng điều tra.

Tỉnh B của chúng ta, ngoài công ty Gia Thần của Gia Tề chính là công ty Thái Bình và Trần Khánh quy mô khá lớn.

Ông chủ công ty Trần Khánh bình thường, tương đối thật thà, tuy rằng người thật thà cũng có khả năng không có ý tốt, nhưng so sánh với tên Chu Thái Bình, hiềm nghi của ông ta ít hơn nhiều.

Chu Thái Bình kia, ngày xưa đã thích đánh nhau gây lộn, sau này lớn lên bị cha hắn bắt về anh kế thừa công việc kinh doanh đồ dùng trong nhà.

Nghe nói ban đầu kinh doanh đồ gia dụng bọn họ là bá chủ một vùng, thấy công việc kinh doanh của nhà ai tốt đẹp sẽ lén lút đốt nhà người khác, nhưng trong nhà có tiền, lại không gây ra tai nạn chết người nên không tạo thành vụ án.

Chuyện lần này, rất có khả năng do hắn làm nhưng chú không có bằng chứng.”
Ông còn ngầm tìm hiểu cách La Gia Tề làm người, không thể nói rõ thành thật bổn phận, dù sao thực sự hiền lành sẽ không tạo nên cơ ngơi như hiện tại, nhưng quả thật anh là người tốt khiêm tốn cẩn thận, đối xử với người khác luôn luôn hòa hòa khí khí, như vậy xem ra, rất có khả năng người muốn mệnh anh là do cản đường.
Chu Thái Bình? La Gia Tề nghe nói qua về người này, cũng gặp qua mấy lần nhưng không tiếp xúc thêm một bước.

Mỗi lần người đàn ông này nhìn anh đều mang theo ánh mắt đánh giá, nếu là ông ta cũng chẳng có gì lạ, vấn đề là rốt cuộc có phải ông ta không? Hiện tại liên quan đến tính mạng của mình, anh không muốn oan uổng người tốt, chỉ sợ bị dời đi sự chú ý để kẻ ác thực sự chạy thoát.
Tiêu Trung Thần có chung suy nghĩ, ông không ngại việc đổ oan cho Chu Thái Bình, vạn nhất để kẻ tình nghi chạy mất thì sao? Cho nên việc này cần đợi điều tra kiểm chứng thêm, hầy, hai vị trong bệnh viện bao giờ mới tốt hơn?
“Chú, căn phòng này rất ổn, mạnh hơn cái nhà kia của chú gấp trăm lần.” Nhận được tin tức từ trước đến nay không mời đã tự đến, Tiêu Tư Văn thấy cửa nhà mở một nửa, không chút khách sáo đẩy cửa đi vào, nhìn trong phòng trang hoàng anh vui vẻ từ trong lòng đến biểu cảm.

Căn nhà này trang trí còn đẹp hơn nhà mình, có thể thấy rất dụng tâm, cũng thể hiện lòng hiếu thảo của em gái, em rể với chú mình, cuối cùng chú qua cơn khổ cực đến hồi thái lai.
La Gia Tề ấn tượng khắc sâu với con người này, một là anh ta cư xử ân cần quá mức với Nha Nha, lý do khác vì đối phương mặc cả cây trắng, muốn người khác không chú ý đến anh ta cũng khó.

Ban nãy anh ta gọi ba là gì? Chú? Chẳng lẽ…
“Tư Văn? Tốc độ của cháu rất nhanh, chú còn chưa thông báo cháu đã đến.” Nhìn cháu cười hì hì, Tiêu Trung Thần gọi với vào phòng, “Nha Nha, con ra ngoài gặp anh họ.” Có thể không gặp người khác của Tiêu gia nhưng đứa cháu này không sai, nhiều năm như vậy vẫn bận trước ngó sau, lỗi của người lớn không thể áp đặt lên người bọn trẻ.
“Anh họ?” Nha Nha từ bên trong ra ngoài.

Cô nhớ rõ ba từng nói, anh họ đối xử rất tốt với ông, không chỉ đến thăm ông, còn luôn đòi gặp mình.

Cô có chung suy nghĩ, lỗi không nên oán trẻ con, giận chó đánh mèo cũng không nên giận cá chém thớt lên thế hệ sau.
Nhưng cô không thể ngờ, người anh họ chính trực rất hiếu thuận trong tưởng tượng của mình là vị này: “Anh họ?” Cô nhớ rất rõ, mình còn hố người ta mấy bọc rau to.
“Đúng vậy, Tư Thần, anh chính là anh họ Tiêu Tư Văn của em, nhìn xem, tên của hai chúng ta chỉ kém một chữ, vừa nghe đã biết là hai anh em.

Đều là lỗi của chú, nhìn thấy em gái ruột anh không dám lên tiếng, hôm nay cuối cùng đã nghe được em gọi tiếng anh.” Làm anh họ tỏ vẻ vô cùng ấm ức, anh đã gặp em gái từ lâu nhưng không cho anh nhận thức, cứ tiếp tục như thế, anh sắp bị dán nhãn kẻ háo sắc.
Đối với lời anh của anh, chú Cương Tử đứng cạnh tỏ vẻ đồng ý.
Nha Nha nhìn thấy đối phương nhiệt tình, cuối cùng cô đã hiểu tại sao lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, người này đã không có sắc mặt tốt với Diệp Uyển Oánh, hóa ra anh sớm biết mình là em họ? Nhìn ánh mắt anh chờ mong, cô lập tức mỉm cười, ngọt ngào một tiếng anh họ.
Rốt cục nhận thức em gái, tâm trạng đồng chí Tiêu Tư Văn tốt, lúc này lấy ra quà gặp mặt của bản thân —— một đôi đồng hồ hàng hiệu.
Hôm nay hai người đến đều rất tự giác, lễ gặp mặt là một đôi, không ai bỏ qua La Gia Tề.
La Gia Tề thành tâm thành ý cảm ơn lễ gặp mặt của anh họ, trong lòng thầm nghĩ: cuối cùng nhận được món quà bình thường, ít nhất anh có thể đeo ra ngoài.
Không biết người em rể tương lai này từng hung hăng phỉ nhổ mình trong lòng, Tiêu Tư Văn vỗ vai em rể, nhìn rất vừa lòng.

Nói nói mấy câu, thấy không có gì cần thu dọn, anh rõ ràng vung tay: “Cháu đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở khách sạn, đi, chúng ta không ăn ở nhà, ra ngoài ăn, coi như cháu chúc mừng chú tân gia.” Anh đã đợi bữa cơm này rất lâu, hôm nay cuối cùng đã thực hiện.
Anh có sẵn khách sạn, không ai ở đây khách sáo với anh, ngồi trên xe đi thẳng đến khách sạn.
Đàn ông ăn cơm tự nhiên không thiếu được rượu, để nhân viên phục vụ lấy hai chai rượu, Tiêu Tư Văn vừa làm tiểu bối lại là chủ nhân, cầm chai rượu đứng dậy rót.
“Tư Văn, cánh tay Gia Tề bị thương chưa lành, rót ít thôi.”
Tay Tiêu Tư Văn rót rượu tạm dừng, sau đó tủi thân nhìn chú, anh đã nhìn ra, mình không thân thiết bằng con rể, xem chú chăm sóc kìa? Thật sự làm cho đứa cháu này hâm mộ ghen tị.
“Không sao, hôm nay là ngày vui, hơn nữa vết thương đã gần khỏi, ba đừng lo.” La Gia Tề cười cầm chén rượu lên, lần đầu tiên ăn cơm với người thân quen của cha vợ, thái độ anh nên có chừng mực.
Tiêu Tư Văn gặp em rể nói như thế, vui vẻ lại cầm chai rượu lên nhưng không đợi rostt nhiều, anh phát hiện ánh mắt em họ trách móc liếc về phía mình.
Nhìn thấy tình cảnh này, anh bình tĩnh rót nửa chén, cũng rất ra dáng người làm anh dặn dò: “Em bị thương, uống ít một chút coi như có.” Cô nhóc kia xấu tính lắm, nếu mình thực sự để La Gia Tề uống nhiều, không biết con bé sẽ trả thù như thế nào.
“Tư Thần, em uống rượu trắng hay uống bia?” Trường hợp này, người một nhà uống ít cồn mới vui.
“Ừm, anh họ, em không uống.” Nhớ tới tửu lượng nửa vời của mình, Nha Nha cười che chén rượu.
“Tư Thần, anh sẽ không rót nhiều cho em, đổ một ít làm dáng thôi, không thích rượu thì em uống bia nhé?” Tiêu Tư Văn vẫy tay ra hiệu với bên ngoài, lập tức làm cho người ta đi lấy bia.
“Anh họ, mặc kệ là rượu đế hay bia, Nha Nha đều chỉ uống một ngụm, uống xong là say.” Tuy rằng không có người ngoài, nhưng dáng vẻ Nha Nha sau khi uống say rất ngoan, La Gia Tề không muốn để bất kì ai trông thấy, bởi vậy ngăn cảnh Tiêu Tư Văn, cười khổ nói ra tình hình thực tế.
A? Đây là tửu lượng gì? Tiêu Tư Văn và Cương Tử ngạc nhiên, Tiêu Trung Thần chìm sâu vào hoài niệm: “Mẹ con tửu lượng cũng như thế, khi kết hôn đoàn người ầm ĩ đòi uống chén rượu giao bôi, kết quả uống một ly bà ấy đã say, mấy đứa nhóc không thể gây chuyện nữa, cực kỳ hối hận.

Ha ha, không ngờ điểm này Nha Nha giống mẹ con bé.” Nghĩ đến vợ, ánh mắt ông nhìn về phía con gái càng thêm ấm áp.

Đứa bé này rất giống mẹ con bé.
Hai người La Gia Tề rốt cục tìm được nguyên nhân, hóa ra đây là di truyền?
Nếu không thể uống rượu, vậy lấy đồ uống, khách sạn cái gì chẳng có?
Thấy cô không phải một chiến tuyến, bốn người đàn ông mặc kệ cô, đều cầm chén rượu vui vẻ uống, tiếp theo hết kể chuyện ngày xưa lại tán gẫu.

Bữa cơm kéo dài từ giữa trưa đến xế chiều mới chấm dứt.
Đối mặt với bốn người đàn ông ngất ngây con gà tây, Nha Nha bất đắc dĩ xem thường.

Nhìn đến anh trai về cuối cũng bị chuốc say, trong lòng cô tức giận không có chỗ giải tỏa.

Uống uống uống, vết thương trên tay vừa đỡ đã uống, nếu chuyển biến xấu, em không để yên cho anh.
Cuối cùng, Cương Tử được đàn em đón đi, Tiêu Tư Văn trực tiếp sai người đưa nhóm người Tiêu Trung Thần về nhà.

Thấy lái xe đỡ cha lên lầu, Nha Nha mới kéo anh trai về nhà.
“Em đã bảo anh, uống rượu không tốt cho vết thương, sao anh không nghe chứ? Anh không uống mọi người đâu có ép, sĩ diện làm gì?” Lấy khăn mặt lau mặt cho anh trai, Nha Nha cau mày lải nhải.

Vết thương trên cánh tay anh cô rất sâu, hơn nữa vừa bị thương mấy ngày đã bị chạm vào, vừa khép miệng lại nứt ra, đến giờ còn chưa kết vảy.
“Nha Nha, không sao, em xem chú Cương Tử cũng nói, người đàn ông có sẹo là vinh dự, uống chút rượu đừng lo.” La Gia Tề hoàn toàn không ngại em gái dong dài, tựa vào trên sô pha, cười nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy ấm lòng.
“Người ta là kinh nghiệm sa trường, anh có thể so sánh với chú ấy không? Lại uống rượu, em sẽ sang nhà ba ở, không để ý tới anh.” Dù sao hiện tại ở gần ba, một tiếng cô có thể đi qua tám lượt.
“Ba uống nhiều hơn anh, hơn nữa mặt ông không hề đỏ, quá lợi hại.” La Gia Tề không nhịn được khen ngợi cha vợ vĩ đại, hoàn toàn không thèm để ý đến em gái uy hiếp, dù sao anh cũng kêu ba, cô đi rồi, anh cũng đi theo, hoàn toàn không có áp lực.
Nha Nha bị nghẹn lời, sau đó tức giận nói: “Thế càng tốt, hai con sâu rượu ngủ cùng nhau, tỉnh ngủ còn có thể tiếp tục uống.” Một già một trẻ không làm cho người ta bớt lo.
“Ha ha, cô nhóc ngốc, biết em quan tâm anh, yên tâm, trước kia anh bị bà ngoại mang về, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn mang em về nhà mình, ở bên anh cả đời, hiện tại mới bao nhiêu năm? Anh còn muốn sống đến tám mươi tuổi.” Nhớ tới lần đầu tiên gặp bé Nha Nha, trong lòng La Gia Tề mềm mại, không nhịn được vươn tay sờ mặt em gái.

Hôm nay, quả thật anh uống hơi nhiều, nhìn thấy Nha Nha có người thân, trong lòng anh vừa vui vẻ cho cô, còn có chút cảm giác gấp gáp không nói nên lời.

Mình không còn là điểm tựa duy nhất của cô, có nhiều người coi cô như châu báu, có phải qua thời gian dài, dù là điểm tựa anh cũng không được làm không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui