“Tần Chiêu Chiêu, cô cứ nhận đi, chỉ là một con gà thôi.
Trả lại cho chị Mỹ Phượng là xong.
Chúng tôi coi như không thấy gì.” Người nói là vợ của Phó doanh trưởng Chu, Lý Kiều Kiều.
Khi nguyên chủ mới đến khu gia đình, Lý Kiều Kiều là người nhiệt tình nhất, ba ngày hai bận qua nhà cô nói chuyện, kết thân.
Nguyên chủ vốn là người đơn giản.
Vừa đến khu gia đình, Lục Trầm cũng không thích cô, suốt ngày chẳng nói với cô một câu tử tế.
Cô lại xa lạ với nơi này nên khi có người đến nói chuyện với mình, cô liền xem như tri kỷ.
Cô hoàn toàn không biết bản chất của Lý Kiều Kiều, nói hết mọi chuyện cho cô ta nghe, thậm chí cả lý do vì sao cô và Lục Trầm đến sống cùng quân đội.
Lý Kiều Kiều đã moi hết thông tin từ cô.
Trong khi thì cô ta an ủi cô, bên kia cô ta lại loan tin khắp nơi.
Điều này khiến mọi người có ấn tượng xấu với Tần Chiêu Chiêu, không ai muốn qua lại với cô nữa.
Sau khi phát hiện, nguyên chủ liền tìm Lý Kiều Kiều gây gổ, thậm chí còn đánh cô ta.
Các chị em trong khu gia đình đều bênh vực Lý Kiều Kiều, khiến nguyên chủ tức giận không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị ai ức hiếp như vậy.
Cô bắt đầu ghét các bà vợ quân nhân trong khu và từ đó mới xảy ra những chuyện điên rồ.
Nhìn gương mặt Lý Kiều Kiều đầy vẻ thách thức, Tần Chiêu Chiêu hiểu rằng cô ta chắc chắn đã xen vào chuyện này.
Tần Chiêu Chiêu cười lạnh nhìn cô ta: “Lý Kiều Kiều, nói phải có bằng chứng.
Cô khẳng định chắc chắn tôi trộm gà, vậy cô có thấy tận mắt không?”
Lý Kiều Kiều không ngờ Tần Chiêu Chiêu không còn chỉ tay cãi lộn như trước mà lại bình tĩnh nói như vậy.
Đây không phải phong cách của cô.
“Tôi không thấy, nhưng ai cũng biết là cô làm.
Những người vợ trong khu gia đình này đều là người đứng đắn, không ai có thể làm ra chuyện đó.”
Nói xong, cô ta còn liếc nhìn mọi người xung quanh.
Ai nấy đều gật gù đồng tình với lời cô ta nói.
“Đúng vậy, các chị em trong khu đều là người ngay thẳng.
Nhưng cô thì khác, cô vội vàng gán tội cho tôi, tôi còn nghi ngờ rằng chính cô đã trộm gà rồi đổ tội lên đầu tôi.”
Sắc mặt Lý Kiều Kiều thoáng vẻ căng thẳng, sau đó cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tần Chiêu Chiêu, cô nói linh tinh gì thế?”
Tần Chiêu Chiêu chỉ định nói bâng quơ, không ngờ Lý Kiều Kiều lại căng thẳng như vậy.
Chẳng lẽ, gà nhà Trương Mỹ Phượng thực sự bị Lý Kiều Kiều trộm đi? Nhìn vẻ mặt hấp tấp giải thích của cô ta, Tần Chiêu Chiêu cũng dần hiểu ra tình hình.
Tần Chiêu Chiêu biết mình nên làm gì.
Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt không che giấu sự châm biếm khi nhìn Lý Kiều Kiều: “Nếu không phải cô làm, thì cô lo lắng cái gì? Hay là trong lòng cô có điều gì mờ ám?”
“Tần Chiêu Chiêu, cô nói bậy! Không phải tôi làm, tôi lo gì chứ? Người nên lo lắng là cô mới đúng! Cô không chịu nhận sao? Mỹ Phượng à, có vẻ như con gà của chị sẽ không lấy lại được rồi.
Chi bằng chị đi đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng đi.”