“Lục Trầm, tôi đã làm bữa sáng.”
Trời vừa tờ mờ sáng, Lục Trầm đã thấy Tần Chiêu Chiêu đứng ở cửa phòng.
Anh nghe nhầm sao? Cô không phải không biết nấu ăn à? Một cảm giác cảnh giác lập tức dâng lên.
Người phụ nữ này có thể làm ra đủ trò, anh tuyệt đối không thể tin tưởng cô.
Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước chân không dừng lại, giọng nói thờ ơ không chút cảm xúc: “Không cần, cô tự ăn đi.”
“Lục Trầm, tôi biết trước đây đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, khiến anh thất vọng.
Giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Chúng ta kết hôn đến giờ, chưa bao giờ bình tĩnh ngồi cùng nhau mà ăn một bữa cơm.
Giờ chúng ta sắp ly hôn rồi, chẳng lẽ không thể hòa thuận với nhau, cùng ăn một bữa cơm thôi sao? Tôi không muốn anh coi tôi như kẻ thù.”
Lục Trầm không tin được những lời này lại có thể thốt ra từ miệng cô.
Người phụ nữ này không thể tin tưởng được.
Anh định từ chối ngay, nhưng lại tò mò muốn biết cô đang bày trò gì.
Anh sợ sau khi mình rời đi, cô sẽ làm gì đó mà cuối cùng anh phải xử lý.
“Được.”
Tần Chiêu Chiêu thấy anh đồng ý, trên mặt liền nở nụ cười.
Dù gì thì tối qua cô đã cầm dao định hủy hoại cuộc đời anh, đó đúng là hành động quá điên rồ.
Lục Trầm còn nguyện ý ở lại ăn sáng đã là một khởi đầu tốt.
“Phòng khách tôi chưa dọn dẹp, vào phòng tôi ăn đi.”
Bước chân Lục Trầm lập tức dừng lại.
Vào phòng cô ăn sáng sao?
Nghĩ đến căn phòng ấy, dù phòng khách chưa dọn dẹp thì vẫn sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nếu vào phòng cô, đừng nói đến ăn sáng, anh còn không chắc mình có thể ngồi xuống.
“Chúng ta ăn ở phòng khách đi.”
Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Dù sao phòng của nguyên chủ trước đây đúng là quá bừa bộn.
Vào đó, ngay cả chỗ để đặt chân cũng không có.
“Anh yên tâm, tôi đã dọn sạch sẽ rồi.”
Nghe cô nói vậy, Lục Trầm cũng không tiện từ chối nữa, đành theo sau cô vào phòng.
Nhìn căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, Lục Trầm khó tin vào mắt mình.
Trước đây, anh đã nói rát cả miệng, bảo cô dọn dẹp phòng nhưng cô chưa bao giờ thực sự làm.
Cùng lắm cô chỉ quét qua loa một lần rồi coi như đã dọn xong.
Nhìn lên bàn đã bày sẵn bát cháo, bánh trứng vàng ươm thơm phức và đĩa dưa chuột trộn.
Anh nghi ngờ liệu mình có đang mơ không.
Cô cũng có thể làm ra bữa sáng như thế này sao?
“Mấy thứ này là cô làm à?”
Tần Chiêu Chiêu biết nguyên chủ không biết nấu ăn.
Khi còn ở nhà mẹ đẻ, nguyên chủ luôn có mẹ lo cho từng li từng tí.
Khi về nhà chồng, mẹ chồng cũng là người nấu ăn cho cô.
Hoặc cô ra ngoài ăn bằng tiền của mình.
Cô chưa bao giờ vào bếp.
Sau khi theo Lục Trầm đến sống trong doanh trại, ba bữa ăn hàng ngày đều do anh mang từ căn tin về.
Vậy nên, không lạ gì khi Lục Trầm ngạc nhiên trước bữa sáng này.
Thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên của anh, Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: “Lục Trầm, thực ra tôi luôn học nấu ăn.
Chỉ là vì tôi muốn nhận được sự quan tâm từ anh, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh về nhà, nên tôi mới nói rằng mình không biết nấu ăn.
Bây giờ chúng ta đã quyết định ly hôn rồi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua.
Trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng, tôi muốn làm tròn bổn phận là nấu một bữa ăn cho anh.”