Cô đứng trước cửa cẩn thận lắng nghe, lúc này người đàn ông bên ngoài mở cửa bước vào, nói: “Em gái tỉnh rồi sao? Các ca ca đến chơi với em đây.
”
Nguyễn Tinh Hà không cho gã thời gian kịp phản ứng, một chân đá vào hạ bộ của gã, tên đó hét thảm một tiếng, cúi người xuống, cô thuận thế đập tảng đá xuống đầu hắn ta khiến choáng váng , ngã xuống đất.
Tên còn lại ngoài cửa nghe được tiếng hét, cảm thấy không ổn, lập tức đẩy cửa tiến vào.
Nguyễn Tinh Hà lại dùng một chân đạp hạ bộ rồi giơ tảng đá hạ gục hắn ngay tức khắc.
Thấy cả hai đều hôn mê bất tỉnh, Nguyễn Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh, một lúc sau hai tay đang run rẩy mới dừng lại.
Cô nhớ lại cốt truyện, nguyên chủ đã mất hết tiền bạc trên đường, bây giờ không còn một xu dính túi.
Nếu đã đánh người, hoặc là không làm, hoặc là phải làm tới cùng, cô dứt khoát nằm rạp trên mặt đất, móc túi hai tên đấy một hồi lâu cũng chỉ lấy ra được hai tệ.
Cuốn sách được viết vào đầu những năm 1980, mấy đồng nhân dân tệ thời này rất có giá, một que bột chiên chỉ có năm xu, một tô mì bò chỉ có mười lăm xu, số tiền này ít nhất có thể nuôi sống cô mấy ngày.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhặt một hòn đá lớn đập vào háng hai gã đàn ông nhiều lần, để sau này bọn chúng không còn làm nhục phụ nữ được nữa.
Nguyễn Tinh Hà nhanh chóng đút tiền vào túi, sau khi đi ra ngoài, cô tìm thấy một sợi dây thừng trong sân, dùng dây thừng từ bên ngoài trói chặt cửa lại, cứ như vậy, cho dù hai tên lưu manh bên trong có tỉnh dậy, muốn ra ngoài để đuổi theo cô thì cũng mất nhiều công sức.
Cô loạng choạng bước ra đường, trời đã chạng vạng tối, Nguyễn Tinh Hà nhìn thoáng qua xung quanh, khắp nơi đều là đồng ruộng, xanh tươi, phong cảnh rất đẹp.
Nhìn xa xa quả thực có một con đường, hẳn là đường đi thông tỉnh, Khang Chí Viễn hay lái xe qua con đường này để về nhà.
Sau đó cô tuyệt vọng chạy ra đường, không biết liệu mình có thoát khỏi việc bị cưỡng hiếp rồi mang thai như trong nguyên tác hay không, nhưng không nghi ngờ gì nữa, số phận của cô chắc chắn đã thay đổi từ lúc này.
Cô hy vọng sự thay đổi nhỏ này có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm, để cuộc đời sau này của pháo hôi như cô sẽ không quá khốn khổ.
Cô chạy hết sức có thể, thở hổn hển, mái tóc đen tung bay trong gió, gió gào thét bên tai, chạy không biết mỏi mệt, chỉ nghĩ đến việc trốn thoát.
Lúc này trên trời bắt đầu có mưa phùn, mưa đầu thu tạt vào mặt và người cô, có chút lạnh lẽo.
Nguyễn Tinh Hà nhớ tới trong sách quả thực có nói, lúc Khang Trí Viễn tìm được cô trời đang mưa, cô có chút hưng phấn, chẳng lẽ cô sắp gặp được chồng tương lai của nguyên chủ hay sao?
Trong sách miêu tả anh là một người đàn ông thô lỗ có khuôn mặt lạnh lùng, rất hợp với sở thích của Nguyễn Tinh Hà, bởi vì kiếp trước cô cao to vạm vỡ, một thiếu niên bình thường sẽ giống như một hạt đậu khi đứng cạnh cô.
Cô chướng mắt loại con gái xinh đẹp yếu đuối, nhưng nguyên nhân không người đàn ông nào dám theo đuổi cô cũng vì dáng người của cô.
Nhưng hiện tại, cô có vòng eo thon gọn chỉ một bàn tay là ôm hết, gương mặt xinh đẹp động lòng người, ở thời đại này chẳng khác gì yêu nữ câu người.
Quả nhiên có một chiếc ô tô từ xa lao tới rồi ngừng chạy, nhất định là nam xứng tri kỷ đang lái xe đưa cô về nhà!
Nguyễn Tinh Hà vui vẻ lao về phía trước vẫy tay, không ngờ chiếc xe không hề dừng lại mà vì tránh né cô nên lao sang bên đường phóng đi mất.
Bị bùn tạt vào, Nguyễn Tinh Hà cứng đờ đứng trên đường, trong lòng lạnh lẽo.
Cô không biết con đường này không bằng phẳng, khi đi qua tài xế thường sẽ nhấn ga tăng tốc vì sợ gặp phải mấy kẻ ăn vạ hoặc lừa đảo cướp của.
Nguyễn Tinh Hà lo lắng sau khi tỉnh lại hai tên lưu manh kia sẽ đi tìm cô, cô đã phá hỏng “chuyện tốt” của bọn chúng, nếu lại rơi vào tay bọn chúng lần nữa thì hậu quả không thể lường được.
Vì vậy, cô không dám lãng phí thời gian nữa mà phải đi bộ về phía tỉnh lỵ trong mưa gió.
Cứ nghĩ rằng bắt một chiếc ô tô sẽ dễ dàng nhưng không ngờ chẳng có ai chịu dừng lại dọc đường để cho cô đi nhờ, Nguyễn Tinh Hà thật sự tuyệt vọng rồi.
Tại sao lại như vậy? Đáng lẽ phải gặp được Khang Chí Viễn ở trên đường mới đúng, chẳng lẽ bở vì mình thay đổi vận mệnh nên cốt truyện cũng thay đổi theo sao?
Bước tiếp theo nên làm cái gì đây? Bây giờ phía sau có người truy đuổi, phía trước lại không có ai giúp đỡ, thật sự là kêu trời trời không hay, kêu đất đất chẳng linh.
Dường như ông trời cảm thấy Nguyễn Tinh Hà chưa đủ thảm, bầu trời vang lên sấm sét, mưa phùn trong nháy mắt biến thành mưa to như trút nước, vốn dĩ cô không mặc nhiều đồ, bị mưa lớn làm ướt sũng, rùng mình vì lạnh.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lớn dừng lại bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Hà nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế lái, trời mưa to làm mờ cửa sổ, không nhìn rõ mặt.
Cho đến khi cần gạt nước trên cửa kính ô tô lau đi những hạt mưa phát ra âm thanh “lạch cạch”, lau kính ô tô sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông.
Nguyễn Tinh Hà lúc này mới có thể nhìn rõ.
Rõ ràng là một ngày mưa giông ảm đạm, mưa mù mịt, mọi thứ trông thật u ám và đáng sợ, nhưng người trước mặt lại khác quá.
Anh ta có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, sinh ra đã có vẻ đẹp vô song, giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào thế giới xám xịt.
Nguyễn Tinh Hà sửng sốt một chút, trong đời thực ngắn ngủi của mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người nào đẹp như vậy.
Những hạt mưa mịn lặng lẽ che kín kính chắn gió, cũng che đi khuôn mặt của người đàn ông.
Sau đó, nó đột nhiên bị lau sạch bởi cần gạt nước.
Người đàn ông có ngoại hình tuyệt đẹp và Nguyễn Tinh Hà im lặng nhìn nhau trong mưa.
Một lúc sau, anh ta cửa xe và nhảy ra ngoài.
Người đàn ông nhìn Nguyễn Tinh Hà, nhẹ giọng hỏi: “Đồng chí, trời đang mưa to, cô có cần đi nhờ không?”
Giọng nói trong trẻo, trầm ấm, dịu dàng và rất dễ nghe.
Nguyễn Tinh Hà đột nhiên mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn anh.
Đây là người chồng mê mẩn nguyên chủ nhưng cuối cùng vẫn bị cô bỏ rơi, là Khang Chí Viễn sao?
Người đàn ông cao to, vai rộng, chân dài, eo thon, một người hoàn mỹ như vậy mà lại cưới cô?
Nguyên chủ thế mà còn muốn vứt bỏ hắn chạy trốn?
Chẳng lẽ nguyên chủ bị mù?
Ngược lại, có một số tác giả trời sinh đã có lòng dạ của mẹ kế, trừ phi hành hạ người ta đến chết, còn không liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô chăm chú nhìn Khang Chí Viễn, đôi mắt sáng rực, dần dần sự kinh ngạc trong mắt hoàn về hiện thực.
Cô xúc động đến mức muốn khóc.
“Cảm ơn anh!”
Đương nhiên là cô muốn khóc, khóc thật to mới phải.