Xuyên Về Những Năm 80 Bị Sĩ Quan Thô Lỗ Chơi Hỏng Rồi


Ngồi ở ghế phụ, người đàn ông ném chiếc khăn tắm tới: “Cô mau lau đi, đừng để bị cảm.

Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng qua đâu.



Khang Chí Viễn biết con gái thích sạch sẽ, anh liền đưa cho cô khăn tắm mới, không dám đưa khăn của mình cho cô.


Quả là một người đàn ông cẩn thận, ân cần và dịu dàng.


Nguyên chủ sao có thể đối xử với anh như vậy chứ?

Nghĩ đến nội dung cuốn sách mình đã đọc, Nguyễn Tinh Hà chợt thấy đồng tình, không đáng cho anh.


Cô ngơ ngác nhìn anh, run rẩy lau tóc bằng khăn.


Người đàn ông bối rối: “Cô biết tôi à?”

“Không.

” Cô vội vàng quay đầu lại lắc đầu.


Anh cảm thấy hơi buồn cười: “Vậy sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

Nguyễn Tinh Hà không biết trả lời thế nào.


Ở ngoài đời, Nguyễn Tinh Hà là người đơn giản, thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, chỉ quan tâm nghiên cứu y học nên chưa từng có bạn trai, người khác cũng nói cô nhàm chán.


Phải nói gì với một người đàn ông đây?

Cô mở miệng, dứt khoát nói thật: “Anh thật đẹp trai!”


Khang Trí Viễn khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn cô.


Một lúc sau, anh mới cười rạng rỡ: "Thật sao? Nếu đẹp thì nhìn nhiều một chút.

"

Nguyễn Tinh Hà cảm thấy nụ cười này đã xua tan cả bầu trời u ám.


Một người tính cách vừa tốt lại có ngoại hình đẹp, tìm đâu ra người đàn ông như thế này nữa?

Đột nhiên, cô cảm thấy xuyên vào cuốn sách này và trở thành nguyên chủ cũng là một điều tốt.


Cô phải tận dụng tốt tầm nhìn xa của mình, ôm thật chặt đùi của anh để không bỏ lỡ người đàn ông cực phẩm này.


Mới đầu thu, thời tiết miền Bắc đã hơi se lạnh.


Nguyễn Tinh Hà toàn thân ướt sũng, phải dùng hai tay ôm lấy mình giữ ấm.


Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khang Chí Viễn, trong lòng chợt nảy tà niệm, muốn nhào vào vòng tay anh, hôn lên khuôn mặt không tì vết của anh, đôi môi mịn màng ẩm ướt của anh!

“Bốp! Bốp!" Nguyễn Tinh Hà tự tát mình hai cái, thành công kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình.


Bản thân bị làm sao vậy? Thế mà lại nảy sinh suy nghĩ như vậy với một người đàn ông trong sách vừa mới gặp.


Chắc chắn là do độc thân quá lâu, dù sao ngoài đời cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai đến choáng ngợp như Khang Chí Viễn cả.


Cô đã sống đến 35 tuổi mà chưa từng nắm tay một người đàn ông nào.


Cô tự lẩm bẩm: "Bình tĩnh! Chuyện này đều là vì bị suy nghĩ của nguyên chủ làm rối loạn! Bình tĩnh! Mình là trí thức cao cấp của thế kỷ 21, đừng nghĩ vớ vẩn!”

Khang Chí Viễn liếc mắt nhìn qua Nguyễn Tinh Hà, trong lòng mơ hồ có cảm giác cô gái này có điều gì đó không ổn.


Cô ấy đang tự tát mình và… lẩm bẩm linh tinh gì đấy.


Không biết người này chạy ra từ đâu, đầu óc có vấn đề gì không.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch vì lạnh, toàn thân run lên nhè nhẹ, Khang Trí Viễn cũng không đành lòng.


“Nếu không ngại thì mặc vào đi.

” Khang Trí Viễn đưa cho cô một chiếc áo khoác màu xanh quân đội.


Nguyễn Tinh Hà theo phản xạ nói: “Cảm ơn.



Cô không biết nhiều về quần áo, nhưng chất liệu của chiếc áo khoác này rất mềm mại, sờ vào có cảm giác dễ chịu, mặc dù nhìn có vẻ hơi cũ.


Điều khiến cô cảm động nhất chính là bộ quần áo này đều có mùi cơ thể của Khang Trí Viễn, ấm áp sạch sẽ, có mùi gỗ nhẹ nhàng.


Người đàn ông này nhìn từ mọi góc độ đều không chê vào đâu được, lớn lên đẹp người thì thôi đi, ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng dễ ngửi nữa.



Cô mỉm cười vui vẻ, vùi đầu vào ống tay áo, ngửi thật sâu mùi hương của người đàn ông.


“ Chịu không nổi, chịu không nổi mà, tỷ tỷ nhất định sẽ yêu thương em trai thật tốt, he he he.

"

Nguyễn Tinh Hà trong sách 20 tuổi và Khang Chí Viễn 24 tuổi, nhưng ở thế giới thực, Nguyễn Tinh Hà đã 35 tuổi rồi.


Có thể bắt được một em trai soái như vậy làm chồng, còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.


Khang Trí Viễn ngồi ở ghế lái liếc nhìn Nguyễn Tinh Hà, cảm thấy cô gái này giống như bị cái gì đó kích thích.


Anh cẩn thận thăm dò: "Nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về nhà trước.

"

Hả? Đúng rồi, lúc này trong nguyên tác, Nguyễn Tinh Hà đã bị kẻ xấu làm nhục, có thai, Khang Trí Viễn vì thương cảm mà cưới cô, nhưng mà hiện tại cô không sao, không phải nên về nhà sao?

Không, không, không, cô phải tìm lý do để lưu lại với Khang Chí Viễn, co còn phải gả cho anh nữa mà.


Chuyện này không thể thay đổi.


"Anh ơi, gia đình em xảy ra chuyện, bây giờ em là người vô gia cư, không có nhà để về.

" Nguyễn Tinh Hà làm bộ nói không nên lời, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông.


Đôi mắt cô gái đẹp như biển xuân, gợn sóng ánh sao.


Hô hấp của Khang Chí Viễn ngưng trệ.


"Anh có thể cho em ở nhờ nhà anh vài ngày được không? Chừng nào tìm được chỗ em sẽ đi" Không thể rời đi được, nhưng làm bà chủ nhà anh cũng được, hehehe.


“Trong nhà tôi cũng chỉ có tôi với em trai, một cô gái như cô ở cùng một chỗ…”

“Không sao đâu, cứ nói em là họ hàng xa của anh đi, em sẽ không làm gì anh đâu, anh không cần phải sợ hãi.

” Nếu có chuyện gì thì cũng không sao đâu, cô sẽ chịu trách nhiệm.


Khang Chí Viễn nghe vậy cảm thấy khó xử, sao cô không lo lắng về việc an toàn khi ở cùng với một người đàn ông xa lạ? Ngược lại, cô nói với anh, một người đàn ông trưởng thành đừng sợ hãi.


Cô có thể làm gì anh sao???

Cô gái này kỳ quái nhưng lớn lên lại xinh đẹp như vậy, anh cũng không định hướng cô làm cái gì? Thao, anh đang suy nghĩ linh tinh gì chứ!

Khang Chí Viễn cũng có chút bối rối.


Nguyễn Tinh Hà thấy Khang Trí Viễn im lặng, bộ dáng có chút kỳ quái, sợ anh không đồng ý cho ở trong nhà mình, vội vàng nói: “Đại ca, nếu anh không thu lưu em, em sẽ phải ăn ngủ ở đầu đường.

Em sẽ không ở không, em có thể nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, em nấu ăn rất ngon đấy.



Khang Chí Viễn cảm thấy để một cô gái trẻ như vậy sống lang thang ngoài đường quả thật rất nguy hiểm.

Nếu cô biết nấu ăn, anh sẽ để cô về ở nhờ vài ngày, dù sao anh cũng rất bận, không hay ở nhà, em trai anh mới 8 tuổi, ở cùng một cô gái lớn hơn chắc sẽ không có vấn đề gì.


"Được, vậy cô cứ ở lại đi.

” Khang Trí Viễn đồng ý.


Nguyễn Tinh Hà vừa vui vừa phấn khích khi thấy mưu kế của mình thành công, cô cao hứng hét lên: “Đại ca, anh thật tốt bụng!”

Cô hận không thể lao vào ôm lấy anh chiếm chút tiện nghi.


Giọng nói của cô gái ngọt ngào như chim vàng anh từ trong thung lũng bay ra, nhỏ giọt mật, Khang Chí Viễn nghe thấy trong lòng như nhũn ra.


Anh không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, tính tình lại ít nói nên cũng không nghĩ ra nên nói gì với Nguyễn Tinh Hà cái gì, đành im lặng, tập trung lái xe.


Không lâu sau, họ đã đến nhà Khang Chí Viễn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận