Xuyên Về Những Năm 80 Bị Sĩ Quan Thô Lỗ Chơi Hỏng Rồi


Nhà của Khang Chí Viễn ở trong thành phố, là một căn nhà gỗ hai phòng một sân, vào đầu những năm 1980 thì đây là điều kiện khá tốt.

Trong sách nói rằng ông nội và cha anh đều là quân nhân, bản thân Khang Chí Viễn cũng là lính đặc biệt nên được quốc gia cấp cho một căn nhà.

Nhưng hiện tại, ông nội của Khang Chí Viễn đã qua đời từ lâu, cha mẹ anh cũng mất khi còn trẻ, anh sống cùng đứa em trai 8 tuổi, tên là Khang Chí Tân, hiện đang theo học tiểu học, bây giờ hẳn là chưa tan học.

Hôm nay là ngày Khang Chí Viễn được về nghỉ phép, sau đó anh sẽ lại rời nhà, mà cậu em trai 8 tuổi của anh cũng rất ngoan ngoãn, vẫn hay nhờ người thân cùng bạn bè chiếu cố.

Nguyễn Tinh Hà từ trong sách biết được, tương lai cô sẽ ức hiếp em trai anh trong vài năm, điều này sẽ khiến cậu bé xảy ra vấn đề về tâm lý, cuối cùng còn tự sát.

Cô cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được, nhưng may mắn thay vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, cô vẫn có thể thay đổi.

Căn nhà chỉ có hai người là Khang Chí Viễn cùng Khang Chí Tân ở, nhìn xung quanh cũng coi như chỉnh tề sạch sẽ.

Nhưng làm bác sĩ, Nguyễn Tinh Hà có một chút bệnh sach sẽ, không chịu được sự bừa bộn, bản năng thôi thúc cô cầm chổi và giẻ lau bắt đầu dọn dẹp.

Khang Chí Viễn cảm thấy xấu hổ, sở thích của cô gái này quá đặc biệt, sao vừa vào đến cửa đã bắt đầu dọn dẹp rồi?

“Để tôi làm đi.

Cô vẫn chưa quen với tình hình ở nhà, hai ngày nữa chúng ta sẽ nói chuyện." Khang Chí Viễn với lấy mảnh vải và cây chổi trong tay cô, nhưng lại bị cô dễ dàng tránh được.

“Đại ca, anh lái xe lâu như vậy, trước hết cứ nghỉ ngơi đi, ở nhà em quen làm những việc này rồi, không làm ngược lại sẽ thấy khó chịu."

Khang Chí Viễn cũng không có biện pháp, đành mặc kệ cô, nhưng anh lại nhìn vào đôi mắt trong veo của Nguyễn Tinh Hà, với đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và những ngón tay thon dài, anh luôn có cảm giác cô trông không có vẻ gì là biết làm việc nhà cả.

Bản thân cô cũng không biết rằng, Nguyễn Tinh Hà thật sự chưa bao giờ dọn dẹp.

Cha nuôi và mẹ nuôi rất yêu thương nguyên chủ, trên cô cũng có một người anh trai, càng yêu thương chăm sóc cô.

Cha mẹ nuôi của cô đều là quan chức nhà nước, điều kiện gia đình họ khá hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.

Trong nhà có một người họ hàng xa độc thân, cũng coi như là cô họ của cô, làm giúp việc trong nhà cô khá lâu.


Nguyễn Tinh Hà chưa bao giờ phải làm bất kỳ công việc nào kể từ khi còn nhỏ.

Ngoài việc học, cô chỉ việc đi mua sắm với bạn thân, hai mươi năm qua có thể nói là vô cùng hạnh phúc.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, nguyên chủ nhờ bố mẹ sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng, không mệt nhọc, lương cao, bố mẹ cô đã sắp xếp rất nhiều công việc cho cô, nhưng làm được mấy ngày cô liền cảm thấy mình giống như là đến để cho người ta quản thúc, vừa mệt mỏi vừa thấy nhàm chán nên không chịu làm nữa.

Dù sao điều kiện của gia đình chồng sắp cưới của cô đều rất tốt, bố chồng lại là quan chức có quyền lực, cô có làm việc hay không không quan trọng.

Nguyên chủ vạn lần không ngờ rằng, bản thân vậy mà không phải là con ruột của cha mẹ mình, lại có thể xảy ra tình tiết cẩu huyết ôm nhầm con.

Cô cũng không ngờ rằng cha mẹ cô, những người đã ôm ấp cô trong tay suốt hai mươi năm, trân trọng cô như báu vật lại thay đổi sắc mặt khi con gái thật tìm đến trước cửa.

Cô đương nhiên không chịu đi tìm cha mẹ ruột của mình, nếu không phải vì họ nghèo khó, thiên kim thật Văn Nhã cũng sẽ không bỏ rơi cha mẹ nuôi đã nuôi nấng mình nhiều năm như vậy đến trước cửa nhà cô.

Tuy lười biếng nhưng cô không quá ngu ngốc.

Vì vậy, cô đã quấn lấy Khang Chí Viễn lương thiện và có trách nhiệm.

Trước hết, Khang Chí Viễn là một quân nhân và có thu nhập khá tốt, hơn nữa Khang Chí Viễn không có cha mẹ phải nuôi dưỡng, cũng chẳng có gánh nặng tài chính.

Nhưng cô không ngờ rằng anh lại có một đứa em trai 8 tuổi là Khang Chí Tân.

Nguyên chủ không muốn gánh vác gánh nặng này, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn nuôi một đứa trẻ nhỏ như vậy một cách uổng phí.

Vì điều này mà ngày nào cô cũng cãi nhau với Khang Chí Viễn.

Khang Chí Viễn ở bộ đội rất ít khi về nhà, cô có nhiều cơ hội ở một mình với Khang Chí Tân, đối sử với cậu một cách tàn nhẫn, đánh đập và mắng mỏ cậu, thường xuyên bỏ đói đứa bé.

Cô còn đe dọa Khang Chí Tân nếu dám nói với anh liền đánh chết nó, đứa bé đáng thương sợ đến mức không dám nói gì với anh trai mình.

Khang Chí Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái trẻ lại có thể độc ác, ra tay ngược đãi một đứa trẻ như thế này.

Cho đến khi Khang Chí Viễn vô tình phát hiện ra thì em trai anh đã bị nguyên chủ ngược đãi từ lâu.


Dù vậy, Khang Chí Viễn cũng không nhẫn tâm truy cứu nguyên chủ, anh chỉ đưa em trai mình đi nơi khác sống, hoàn toàn tránh mặt Nguyễn Tinh Hà.

Tuy nhiên, vì bị bạo hành trong thời gian dài đã khiến cho cậu bé xuất hiện vấn đề về tâm lý, cuối cùng chết vì tự sát.

Sau khi tiếp nhận thông tin này, Nguyễn Tinh Hà trong lòng chỉ trích tác giả chết tiệt, vì để cho nữ chính Văn Nhã hạnh phúc, tác giả liền thiết kế kết cục thật thảm cho nữ phụ pháo hôi.

Đáng ghét hơn nữa là Khang Trí Viễn tuấn mỹ như vậy, nếu như Nguyễn Tinh Hà không bị mù, chỉ cần nhìn mặt hắn là không thể không yêu hắn, vượt rào bỏ trốn theo người khác.

Nếu có thể gặp trực tiếp, cô phải cùng tác giả nói chuyện thật vui vẻ, hỏi xem tại sao cô ấy, Nguyễn Tinh Hà lại thảm như vậy, có thể hay không để cô ấy về nhà quốc đất trồng khoai, đừng đi gây họa nữa.

Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách và một sân nhanh chóng trở nên sạch sẽ, gọn gàng trong tay Nguyễn Tinh Hà, giống như một khối ngọc thô được mài thành ngọc bích, trông hoàn toàn khác.

Tay chân cô nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc cao, hoàn toàn khác với nguyên chủ.

Mệt mỏi hồi lâu, bụng Nguyễn Tinh Hà bắt đầu kêu lên, cô đói bụng rồi.

Trong bếp có cơm, mì, dầu, muối và gia vị nhưng lại không có đồ ăn.

Nguyễn Tinh Hà ngượng ngùng duỗi tay đòi tiền Khang Chí Viễn, đột nhiên nhớ tới hai tệ mình lấy được từ trên người hai tên lưu manh.

Đúng vậy, hai tệ chắc chắn đủ để mua một ít đồ ăn về nấu rồi.

“Gần đây có chợ rau không?” Nguyễn Tinh Hà mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn, ôn nhu hỏi.

Không hiểu sao khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai này, cô lại trở nên dịu dàng, căn bản không thể có được suy nghĩ xấu xa gì với anh (nhưng "xấu xa" thì có)

Phụ nữ so với đàn ông xem ra còn háo sắc hơn, chỉ nhìn mặt mà đối xử.

Khang Trí Viễn sửng sốt: “Cô muốn mua đồ ăn à?”

“Ừ,” Nguyễn Tinh Hà gật đầu, “Em sẽ nấu món gì đó ngon cho anh và Tiểu Tân.”

Nguyễn Tinh Hà đã sống được 35 năm, thời gian chỉ dành ra để học tập và làm việc, chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.


Không ngờ người cô yêu đầu tiên lại chính là người trong sách.

Khang Chí Viễn tốt bụng đẹp trai, dịu dàng và ân cần, mọi thứ của anh đều mê hoặc cô.

Cô không muốn gánh chịu tai tiếng và tội lỗi của nguyên chủ để người đàn ông mình yêu oán hận, cô muốn đối xử tốt với anh, yêu anh thật tốt, chăm sóc anh và Khang Chí Tân, để họ trở thành gia đình thực sự của cô.

Cô muốn có một mối quan hệ yêu đương một cách nghiêm túc, đúng mực và hết lòng.

Huống chi, cô đã biết trước kết cục, Khang Trí Viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

Khang Trí Viễn nhìn cô thật sâu, Nguyễn Tinh Hà cũng không tránh né, mỉm cười nhìn vào mắt anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

"Chợ rau cách đây không xa, chỉ đi bộ mấy phút thôi, để tôi dẫn cô đi."

Khang Trí Viễn nhanh nhẹn, lập tức đưa Nguyễn Tinh Hà ra khỏi cửa.

Đôi chân dài của Khang Trí Viễn bước đi quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Nguyễn Tinh Hà hơn mười mét.

Nguyễn Tinh Hà không hề khó chịu chút nào, từ đấy có thể thấy Khang Chí Viễn có rất ít kinh nghiệm trong việc ở chung với con gái.

Anh không hề biết rằng, đàn ông và phụ nữ đi với tốc độ khác nhau, cũng không biết rằng phải tri kỷ mà chiếu cố người ta.

May mắn là chợ không xa, đi một lúc là tới.

“Chi Viễn, tối nay anh muốn ăn gì?” Nguyễn Tinh Hà ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Khang Chi Viễn, nhẹ nhàng hỏi.

Nguyễn Tinh Hà cao 165cm, Khang Chí Viễn nhìn bằng mắt thường ít nhất cũng 185cm, nói chuyện với anh phải ngẩng đầu lên.

Nhìn nụ cười xinh đẹp trước mặt, Khang Trí Viễn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu chuyển động, mặt nóng bừng.

Sau đó anh giả vờ không quan tâm nói: “Cái gì cũng được, cô ăn gì thì tôi ăn đấy."

Nguyễn Tinh Hà mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền quả lê nhỏ ở hai bên miệng, trông rất xinh đẹp.

“Anh thật là tốt!”

Khang Trí Viễn không chịu nổi việc cô dùng giọng nói ngọt ngào như sáp nói chuyện với anh, vội vàng quay đầu đi.

"Cô muốn gì thì cứ mua.


Ở đây tôi có tiền."

Nguyễn Tinh Hà xua tay: "Không cần đâu, chỗ em vẫn còn một ít tiền, chắc là đủ rồi."

Đầu những năm 1980, chợ thực phẩm không có quầy hàng cố định.

Những người bán hàng sử dụng khung của riêng họ, sử dụng một cái giỏ, một miếng vải cũ hoặc thậm chí một tờ báo để chiếm một chỗ, đặt các loại rau bạn muốn bán lên đó để buôn bán.

Nguyễn Tinh Hà hỏi giá kỹ càng, đầu những năm 1980 đồ ăn rất rẻ, rẻ đến mức cô còn tưởng đang ở trong nhà chơi trẻ con.

Chỉ là ban đầu cô muốn mua thịt nhưng lại gặp phải một số rắc rối, ở thời đại này vẫn phải mua vé và xếp hàng rất dài.

Nguyễn Tinh Hà bất lực nói: "Quên đi, sáng mai em sẽ đến sớm để xếp hàng.

Hôm nay chúng ta ăn đồ chay nhé."

Khang Chí Viễn muốn cười khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô.

"Cô cần bao nhiêu thịt? Ở chỗ tôi có vé."

“Em muốn mua một cân rưỡi.

Em sẽ làm một phần thịt hầm khoai tây và xào phần còn lại với rau chay.

Nhưng quên đi, dù có vé thì cũng có nhiều người như vậy, xếp hàng cũng không mua được."

“Không sao đâu, tôi đi chào hỏi một tiếng.

Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt."

Khang Trí Viễn sải đôi chân dài đi tới phía trước, Nguyễn Tinh Hà đứng sang một bên muốn xem anh định làm gì.

Đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên: “Anh Chí Viễn, anh đi xe về à?”

Cô gái bán thịt ở quầy hiển nhiên biết Khang Trí Viễn.

Dựa vào trực giác của một người phụ nữ, Nguyễn Tinh Hà cảm thấy cô ấy thích Khang Trí Viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận