Xuyên Về Những Năm 80 Bị Sĩ Quan Thô Lỗ Chơi Hỏng Rồi


Nguyễn Tinh Hà đến gần hai người, bất động thanh sắc quan sát cô gái bán thịt, trong lòng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ thế giới trong sách là như thế này sao?

Cô gái này có vóc dáng nhỏ nhắn, vẻ ngoài ngọt ngào, trông giống hệt nữ minh tinh Hong Kong từng được mệnh danh là Nữ hoàng sắc đẹp ở thời của cô.

Một cô gái có ngoại hình nổi bật như vậy lại chỉ là một người bán thịt, Khang Chí Viễn đẹp trai đến thế nhưng anh lại chỉ là một quân nhân bình thường?

Chẳng lẽ ai trong thế giới này cũng đẹp như thế?

Nguyễn Tinh Hà chưa từng gặp mặt nữ chính Văn Nhã Như và nam chính Lạc Hàn Băng, cho nên cô thực sự không biết bọn họ trông như thế nào.

Đôi mắt sáng rực của cô gái bán thịt dán chặt vào mặt Khang Chí Viễn, phảng phất như muốn đưa tay nhỏ chạm vào anh: "Anh Chí Viễn, anh sụt cân rồi, đi đường có mệt không?"

Khang Chí Viễn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ: “Không sao đâu.”

Sự nhiệt tình của cô bán thịt không hề bị sự lạnh lùng của anh ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Em đã làm cho anh một đôi găng tay, khi lái xe sẽ dễ bị vết chai, đeo găng tay sẽ thoải mái hơn, ngày mai em sẽ mang sang cho anh."

"Không cần đâu, tôi có rồi." Khang Chí Viễn đáp lại ngắn gọn.

Những người xếp hàng chờ mua thịt ở phía sau trở nên mất kiên nhẫn, khó chịu hét lên: "Về nhà đóng cửa mà tán tỉnh nhau đi, còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua thịt đấy".

Sắc mặt cô gái bán thịt trong giây lát thay đổi, hung hăng hét vào mặt nhóm người kia: "Các người hét cái gì? Đang vội đi đầu thai hả? Tôi cũng chỉ nhanh được chừng này thôi, không muốn mua thì biến đi.

Dù sao cũng không còn dư lại nhiều thịt, các người chờ đợi cũng chưa chắc đã có phần.”

Những người xếp hàng phía sau cảm thấy không có hy vọng gì, vài người lập tức rời đi, những người phía trước cũng chửi bới, thúc giục làm nhanh lên.

"TMD, không có thịt thì nói sớm, còn bắt ông đây phải chờ.”

"Thái độ kiểu gì vậy chứ!"

Cô gái bán thịt phớt lờ bọn họ, giống như đã quen với cảnh này.

Nguyễn Tinh Hà từ lâu đã nghe mẹ nói qua, vào những năm 80, làm người bán hàng rất có mặt mũi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thực là như vậy.

Ngẫm lại thì, trong nền kinh tế phát triển theo kế hoạch này, những người bán đồ ăn, quần áo, cung cấp phương tiện đi lại luôn được chào đón.

“Anh Chí Viễn, anh đến mua thịt à?”

"Vốn dĩ định mua, nhưng mà nhiều người như vậy, để mai tôi quay lại.

Cô cứ làm việc đi.”


“Khoan đã, anh đừng đi, đợi em một chút, miếng thịt này cho anh, vốn dĩ em giữ cho mình, anh cứ cầm lấy đi."

Cô gái bán thịt từ trong quầy lấy ra một túi giấy bôi dầu mỡ đưa cho Khang Chí Viễn.

Khang Chí Viễn ước chừng khối lượng của miếng thịt trong tay, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Anh Chí Viễn , anh nói cái gì vậy? Cái này em tặng anh, đừng khách khí." Cô gái bán thịt vẻ mặt ngượng ngùng, đôi mắt to ngấn nước tràn đầy trìu mến, gần như tràn ra ngoài.

“Như vậy không hay cho lắm, cái này cũng phải đến ba ký thịt, là rất nhiều tiền."

Khang Chí Viễn lấy vé và tiền từ trong túi ra, đặt vào tay cô ấy, nói: “Cô làm việc đi, gặp lại sau.” Nói rồi quay người rời đi.

Anh không nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà, có chút choáng váng khi cô đột nhiên nhảy ra từ phía sau anh.

Khang Chí Viễn có chút kinh ngạc, thì ra vừa rồi cô cũng đi theo anh.

Nguyễn Tinh Hà hỏi: “Cô ấy là ai? Hình như rất quen thuộc với anh.”

Khang Trí Viễn thản nhiên mở túi giấy dầu ra, đưa cho cô xem: “Bạn học tiểu học, Trương Mẫn.”

Nguyễn Tinh Hà trong lòng có chút chua xót: “Thì ra là thanh mai trúc mã, hai người quan hệ rất tốt đúng không? Cô ấy đối với anh nhiệt tình như vậy.”

Thẳng nam Khang Chí Viễn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, thờ ơ trả lời: "Cô ấy rất tốt bụng.

Mỗi lần tôi đến mua thịt, cô ấy đều đưa cửa sau cho tôi, bán cho tôi số thịt cô ấy giữ cho mình."

“Cửa trước của cô ấy chắc cũng sẽ không cự tuyệt anh đâu.” Nguyễn Tinh Hà thấp giọng lẩm bẩm.

“Hả?"

“Em nói hôm nay chúng ta sẽ có một bữa thật ngon.” Nguyễn Tinh Hà lớn tiếng trả lời, lại bắt đầu mỉm cười với anh.

Hai người đi dạo một vòng trong chợ, cuối cùng cũng mua được hết rau.

Khang Chí Viễn không cho cô trả tiền, hai tệ của cô vẫn chưa được chạm tới.

“Về nhà thôi.” Nguyễn Tinh Hà mỉm cười với Khang Trí Viễn, đôi mắt lấp lánh như có sao rơi.

Khang Chí Viễn sửng sốt một lúc, không nói gì, anh cầm hết rau trên tay cô rồi tự mình bưng lên.

Nguyễn Tinh Hà nhìn hai tay trống rỗng, trong lòng cười thầm, thì ra anh ấy cũng rất biết quan tâm người khác.

Khi trở lại nhà Khang Chí Viễn, cô nhìn thấy một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ngồi ở bàn ăn làm bài tập, khi nhìn thấy Khang Chí Viễn, cậu bé hét lên: "Anh ơi, anh về rồi!"


Khang Trí Viễn "Ừm" một tiếng rồi cầm đồ vào bếp.

Cậu bé thấy Nguyễn Tinh Hà phía sau anh mình theo vào nhà, vẻ mặt nghi hoặc.
Lông mày của cậu bé có phần giống với Khang Chí Viễn, nhưng nét mặt mềm mại, trông chân thật và dễ thương hơn chứ không góc cạnh và khí thế bừng bừng như Khang Chí Viễn.

Nguyễn Tinh Hà mỉm cười với cậu bé, nói: "Tiểu Tân phải không? Chắc là em đói rồi, chị sẽ nấu cơm ngay, lát nữa chúng ta ăn cơm."

Vẻ mặt cậu nhóc càng thêm bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chị gái trước mặt, sao anh trai cậu lại đưa cô đến nhà, còn nấu ăn cho bọn họ nữa chứ?

Nguyễn Tinh Hà cố ý không giải thích, để cậu hiểu lầm mối quan hệ của cô và Khang Trí Viễn, tốt nhất nên coi cô như chị dâu, he he he.

Cô cũng bước vào bếp, rửa tay và xứ lí chỗ thức ăn vừa mua.

Khang Trí Viễn hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không?”

"Không cần đâu, đợi chút rồi ăn."

Ở kiếp trước, trạch nữ Nguyễn Tinh Hà thích nhất hai việc là đọc sách và nấu ăn.

Cô 35 tuổi, thân hình to lớn, vòng eo tròn trịa, điều này liên quan nhiều đến niềm yêu thích ẩm thực và khả năng nấu nướng của cô.

Vì thế cô rất tự tin vào tài nấu nướng của mình.

Khang Trí Viễn thấy cô nói chắc nịch, liền im lặng đi ra khỏi bếp, trở về phòng, nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi lái xe một ngày, anh thực sự rất mệt mỏi.

Khang Chí Tân đi vào phòng, thấp giọng hỏi: "Anh, chị gái kia là ai vậy? Tại sao lại nấu ăn ở nhà chúng ta?"

"Cô ấy không có nơi nào để đi, sẽ ở nhờ nhà chúng ta vài ngày tới.”

Khang Trí Viễn nhớ tới Nguyễn Tinh Hà muốn ở đây mấy ngày, vội vàng ngồi dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

"Tiểu Tân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng một phòng, phòng của em sẽ nhường cho cô ấy ở."

Khang Chí Viễn trước đó đã nhường căn phòng tốt hơn cho em trai mình, phòng của Khang Chí Tân hướng về phía nam và có nhiều ánh nắng, Khang Chí Viễn ở trong phòng hướng về phía Bắc, mát mẻ hơn.

Bây giờ Khang Chí Viễn quyết định để Nguyễn Tinh Hà sống ở phòng tốt hơn, dù sao cô cũng là con gái, không giống đàn ông, sống vất vả cũng không sao.


Nguyễn Tinh Hà làm việc rất nhanh, Khang Trí Viễn vừa mới dọn dẹp nhà cửa, đồ ăn đã làm gần xong.

Thời đại này chưa có nồi áp suất hay bếp gas mà người ta dùng nồi nhôm, lò lửa, nhiên liệu chủ yếu là than nghiền và than bánh, hỏa lực rất nhỏ, nấu một nồi cơm phải mất rất nhiều thời gian.

Vì thế Nguyễn Tinh Hà chỉ đơn giản làm bánh áp chảo, hấp chín, thêm cả một vài món phụ có thể cuộn lại ăn như bánh xèo.

Khi đồ ăn được mang ra, cả hai anh em họ Khang đều sững sờ.

Khang Chí Viễn nấu ăn không giỏi lắm, thường làm qua loa, miễn sao có thể no bụng là được.

Khang Chí Tân thậm chí còn đơn giản hơn, lúc anh trai cậu đi công tác, không có thời gian nấu ăn, cậu sẽ lấy bánh bao kẹo với dưa muối ăn cho xong bữa.

Trứng tráng màu vàng và xanh của hành lá, thịt lợn xé với dầu đỏ và nước sốt đỏ, giá đỗ chiên giòn, ớt xanh và khoai tây bào sợi, cộng thêm một bát súp cà chua và trứng, cùng một chồng bánh xèo mỏng.

Mùi mì, thịt, trứng và các loại gia vị thoang thoảng trong không khí, hai người không thể tin được rằng có người có thể nấu được nhiều món ăn ngon trong thời gian ngắn như vậy.

Nguyễn Tinh Hà cười nói: “Em định làm cho hai người món khoai tây hầm thịt, nhưng em thấy hai người đều đói bụng, lại tốn thời gian, cho nên em liền làm một món đơn giản, nấu chín.

Chúng ta thử xem.”

Khang Chí Tân liếc nhìn anh trai, ý tứ: Em có thể ăn sao?

Khang Chí Viễn luôn là người ít nói, sau khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên trong gia đình này có người dọn một bàn đồ ăn như vậy cho họ, anh cũng không biết phải nói gì.

Thấy em trai và Nguyễn Tinh Hà nhìn mình, sửng sốt một lát rồi nói: “Vậy ăn đi.”

Nguyễn Tinh Hà vỗ trán: “Đúng rồi, hai người đi rửa tay trước đi, loại bán cuốn này phải dùng tay ăn.”

Hai anh em nhớ ra ban nãy bận dọn dẹp mà quên rửa tay, nghe lời cùng đi rửa.

Nguyễn Tinh Hà đặt bánh xèo lên đĩa, lấy mỗi phần một ít, cuộn lại hai chiếc bánh đặt trước mặt hai anh em, sau đó lấy ba chiếc bát nhỏ đưa cho mỗi người một bát súp cà chua và trứng.

.

Hai anh em rửa tay rồi quay lại, cầm bánh lên cắn một miếng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hóa ra đồ ăn có thể làm ra ngon như vậy!

Khang Chí Viễn ăn nhanh hơn một chút, dáng vẻ ăn uống rất từ tốn, nhai không mở miệng, Khang Chí Tân có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên không để ý, ăn giống như một con sói nhỏ, không quan tâm mình ăn bao nhiêu, nhai như muốn đổ hết đồ ăn trên bàn vào miệng, người không biết còn tưởng rằng cậu đã đói mấy ngày rồi.

Nguyễn Tinh Hà nhìn bọn họ thưởng thức bữa cơm, vừa buồn cười vừa đau lòng, nghĩ đến việc cả hai người còn chưa trưởng thành, ở thời đại này cha mẹ mất sớm, không có người chăm sóc, thật đáng thương.

.

Khang Chí Viễn cũng nhìn thấy bộ dạng tham ăn của Khang Chí Tân và sự thương hại trong mắt Nguyễn Tinh Hà khi nhìn anh, điều này khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.

Anh cũng biết cô gái này có lẽ không có ý xấu gì, nhưng anh cảm thấy lòng tự trọng của mình có chút bị tổn thương.

Anh dùng chân đá em trai mình dưới gầm bàn, cậu bé dừng lại, bối rối nhìn anh trai, tự hỏi tại sao anh lại đá mình.

Khang Chí Viễn nháy mắt với cậu, ý bảo cậu ăn chậm lại, đừng ăn vồ ăn vập như vậy, Khang Chí Tân hiểu ý, đỏ mặt và bắt đầu giảm tốc độ ăn uống.


Nguyễn Tinh Hà nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cậu bé đỏ mặt chậm rãi ăn, cô biết Khang Chí Viễn không thể nhìn nổi tướng ăn uống của em trai mình, không khỏi muốn cười lần nữa.

Anh chàng thô lỗ này còn rất có lòng tự trọng.

Vì thế cô cố ý cuộn một miếng bánh, nhét đầy miệng, vừa ăn vừa nói: “Ngon quá, đồ tôi làm ăn thật ngon.”

Má cô phồng lên như một con chuột đồng lớn, ăn đến một chút hình tượng cũng không có, Khang Chí Viễn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô gái này thật là tốt.

Ăn xong, Khang Chí Viễn chủ động thu dọn bát đĩa, đi vào phòng bếp rửa bát, Khang Chí Tân cũng lấy chổi chuẩn bị quét sàn.

Nguyễn Tinh Hà cầm lấy nói: "Để chị làm, em đi làm bài tập đi, có gì không hiểu có thể hỏi chị."

Nghe xong lời này, Khang Chí Tân kinh ngạc nhìn cô, chị gái này lại có thể giúp mình làm bài tập?

Bởi vì vào thời điểm này, phụ nữ thất học ngày càng nhiều, nhiều người thậm chí còn không viết được tên của mình nên Khang Chí Tân không thể tin được.

Nguyễn Tinh Hà nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Tân, tức giận nhưng không nói được gì, sao nào, được một tiến sĩ như cô dạy cho không vui à?

Quên đi, cũng không thể cùng học sinh tiểu học so đo được, cô lắc đầu và bắt đầu quét sàn.

Một lúc sau, nhà bếp và bên ngoài đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhà họ Khang từ trước hẳn là điều kiện gia đình tốt, vừa rồi khi Nguyễn Tinh Hà đi vệ sinh, cô phát hiện trong nhà vệ sinh có một cái bồn cầu xả nước, mặc dù đó chỉ là cái bồn cầu ngồi xổm lâu đời nhất, nhưng phải biết là ở thời đại này, những ngôi nhà có bồn cầu xả nước đã rất tiên tiến, chỉ có ở những tòa nhà cao tầng.

Trong sách chỉ nói, các trưởng bối đời trước nhà họ Khang đều là quân nhân, có công với nước, xem ra quả thực đã có công lớn, nếu không thì đã không được đãi ngộ như vậy.

Nhưng không có vòi sen hay bình nóng lạnh trong bồn tắm, muốn tắm chắc chắn vẫn phải đun nước, khá phiền phức.

Nhưng Nguyễn Tinh Hà hôm nay lại gặp mưa, vừa nấu cơm vừa đổ mồ hôi, cảm giác cơ thể đều có mùi, muốn đi tắm sạch sẽ.

Trước khi xuyên vào sách, ngày nào cô cũng phải tắm, bất kể xuân hạ thu đông, thói quen này đã diễn ra nhiều năm, đột nhiên bây giờ không thể tắm rửa, cũng thật khó chấp nhận.

Cô đột nhiên nhớ ra mình không có quần áo để thay, cô chẳng có gì ngoài chiếc quần đen và áo hoa.

Nhưng mà, Nguyễn Tinh Hà cũng không để trong lòng, đây có khi là cơ hội để cô tiếp cận Khang Chí Viễn.

"Cái kia, em có thể tắm rửa một lát được không?"

Nguyễn Tinh Hà ôn nhu mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn.

Mắt Nguyễn Tinh Hà đặc biệt đẹp, dịu dàng nồng nàn, lặng lẽ nhìn hắn như vực sâu hoa đào.

Khang Chí Viễn gật đầu nhìn về hướng khác: “ Được, để tôi giúp cô đun nước.”

Tinh Hà mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận