Mới đầu thu, thời tiết miền Bắc đã hơi se lạnh.
Nguyễn Tinh Hà toàn thân ướt sũng, phải dùng hai tay ôm lấy mình giữ ấm.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khang Chí Viễn, trong lòng chợt nảy tà niệm, muốn nhào vào vòng tay anh, hôn lên khuôn mặt không tì vết của anh, đôi môi mịn màng ẩm ướt của anh!
“Bốp! Bốp!" Nguyễn Tinh Hà tự tát mình hai cái, thành công kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình.
Bản thân bị làm sao vậy? Thế mà lại nảy sinh suy nghĩ như vậy với một người đàn ông trong sách vừa mới gặp.
Chắc chắn là do độc thân quá lâu, dù sao ngoài đời cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai đến choáng ngợp như Khang Chí Viễn cả.
Cô đã sống đến 35 tuổi mà chưa từng nắm tay một người đàn ông nào.
Cô tự lẩm bẩm: "Bình tĩnh! Chuyện này đều là vì bị suy nghĩ của nguyên chủ làm rối loạn! Bình tĩnh! Mình là trí thức cao cấp của thế kỷ 21, đừng nghĩ vớ vẩn!”
Khang Chí Viễn liếc mắt nhìn qua Nguyễn Tinh Hà, trong lòng mơ hồ có cảm giác cô gái này có điều gì đó không ổn.
Cô ấy đang tự tát mình và… lẩm bẩm linh tinh gì đấy.
Không biết người này chạy ra từ đâu, đầu óc có vấn đề gì không.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch vì lạnh, toàn thân run lên nhè nhẹ, Khang Trí Viễn cũng không đành lòng.
“Nếu không ngại thì mặc vào đi.
” Khang Trí Viễn đưa cho cô một chiếc áo khoác màu xanh quân đội.
Nguyễn Tinh Hà theo phản xạ nói: “Cảm ơn.
”
Cô không biết nhiều về quần áo, nhưng chất liệu của chiếc áo khoác này rất mềm mại, sờ vào có cảm giác dễ chịu, mặc dù nhìn có vẻ hơi cũ.
Điều khiến cô cảm động nhất chính là bộ quần áo này đều có mùi cơ thể của Khang Trí Viễn, ấm áp sạch sẽ, có mùi gỗ nhẹ nhàng.
Người đàn ông này nhìn từ mọi góc độ đều không chê vào đâu được, lớn lên đẹp người thì thôi đi, ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng dễ ngửi nữa.
Cô mỉm cười vui vẻ, vùi đầu vào ống tay áo, ngửi thật sâu mùi hương của người đàn ông.
“ Chịu không nổi, chịu không nổi mà, tỷ tỷ nhất định sẽ yêu thương em trai thật tốt, he he he.
"