Khang Chí Viễn tốt bụng đẹp trai, dịu dàng và ân cần, mọi thứ của anh đều mê hoặc cô.
Cô không muốn gánh chịu tai tiếng và tội lỗi của nguyên chủ để người đàn ông mình yêu oán hận, cô muốn đối xử tốt với anh, yêu anh thật tốt, chăm sóc anh và Khang Chí Tân, để họ trở thành gia đình thực sự của cô.
Cô muốn có một mối quan hệ yêu đương một cách nghiêm túc, đúng mực và hết lòng.
Huống chi, cô đã biết trước kết cục, Khang Trí Viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
Khang Trí Viễn nhìn cô thật sâu, Nguyễn Tinh Hà cũng không tránh né, mỉm cười nhìn vào mắt anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
"Chợ rau cách đây không xa, chỉ đi bộ mấy phút thôi, để tôi dẫn cô đi.
"
Khang Trí Viễn nhanh nhẹn, lập tức đưa Nguyễn Tinh Hà ra khỏi cửa.
Đôi chân dài của Khang Trí Viễn bước đi quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Nguyễn Tinh Hà hơn mười mét.
Nguyễn Tinh Hà không hề khó chịu chút nào, từ đấy có thể thấy Khang Chí Viễn có rất ít kinh nghiệm trong việc ở chung với con gái.
Anh không hề biết rằng, đàn ông và phụ nữ đi với tốc độ khác nhau, cũng không biết rằng phải tri kỷ mà chiếu cố người ta.
May mắn là chợ không xa, đi một lúc là tới.
“Chi Viễn, tối nay anh muốn ăn gì?” Nguyễn Tinh Hà ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Khang Chi Viễn, nhẹ nhàng hỏi.
Nguyễn Tinh Hà cao 165cm, Khang Chí Viễn nhìn bằng mắt thường ít nhất cũng 185cm, nói chuyện với anh phải ngẩng đầu lên.
Nhìn nụ cười xinh đẹp trước mặt, Khang Trí Viễn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu chuyển động, mặt nóng bừng.
Sau đó anh giả vờ không quan tâm nói: “Cái gì cũng được, cô ăn gì thì tôi cũng ăn.
”
Nguyễn Tinh Hà mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền quả lê nhỏ ở hai bên miệng, trông rất xinh đẹp.
“Anh thật là tốt!”
Khang Trí Viễn không chịu nổi việc cô dùng giọng nói ngọt ngào như sáp nói chuyện với anh, vội vàng quay đầu đi.
"Cô muốn gì thì cứ mua.
Ở đây tôi có tiền.
"
Nguyễn Tinh Hà xua tay: "Không cần đâu, chỗ em vẫn còn một ít tiền, chắc là đủ rồi.
"