Xuyên Về Những Năm 80 Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ


Tiểu Tân ngẩng đầu nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại, đôi mắt đen láy giống y anh trai mình.


“Anh trai có cho em tiền ăn sáng rồi, tự em đi là được.

Hơn nữa em cũng học lớp 2 rồi, không cần người lớn đưa đi học, bạn bè nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo em.



Thì ra là vậy, học sinh lớp 2 không cần người lớn đưa đón vẫn đi được.


Nhưng ở thời đại của Nguyễn Tinh Hà, bên trong thành phố nhiều xe cộ, cũng có rất nhiều kẻ xấu và tệ nạn, trẻ con lên lớp 2 vẫn được đưa đón lúc đi học và tan học, trước cổng trường hay bị ùn tắc bởi xe cộ đưa đón học sinh.


Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Hà cảm thấy cuộc sống ở thời đại này cũng tốt, người dân giản dị, trên đường ít xe cộ, an toàn.



Cô híp mắt cười, nhéo mặt Tiểu Tân: “Bánh chị làm rất ngon, em ăn một chút rồi hẵng đi, còn có trứng gà nữa.

Chị cùng em ra ngoài đi dạo, chị với nơi này còn chưa quen thuộc, em chỉ đường cho chị.



Khang Chí Tân không vui đẩy tay cô ra, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống ăn sáng.


Dù sao hôm qua cậu cũng đã nếm thử tay nghề của Nguyễn Tinh Hà rồi, quả thực rất ngon.


Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài.



Khang Chí Tân mới 8 tuổi thôi nhưng mà đã giống một ông cụ non, hết lần này tới lần khác nhắc cô nhớ khoá chặt cửa, nhỡ kỹ đường đi, giống như sợ cô đi lạc mất.


Cô sờ sờ đầu Khang Chí Tân, nó: “Cậu bạn nhỏ, em chú ý đến chị như vậy, chị không đi lạc được đâu.



Kỳ thật nói lời này cô cũng có phần chột dạ, thực chất cô là người mù đường, thường xuyên lái xe đi nhầm đường.

Có một lần còn suýt bị mệt chết vì bị lạc trên đường cao tốc.


Trên đường đi, Tiểu Tân chỉ cho cô biết những nơi quan trọng cần ghi nhớ, bao gồm hàng quán, chợ, quán ăn, bến xe, thậm chí cả đồn cảnh sát vì sợ cô không tìm được nhà.


Đi bộ hơn mười phút, họ đã tới trường học của cậu nhóc.


Nguyễn Tinh Hà nhớ ra gì đấy, hỏi: “Bữa trưa em làm thế nào? Có muốn chị nấu cơm rồi mang cho không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận