Nguyễn Tinh Hà vốn là người có đầu óc đơn giản, không ngờ trong đời lại gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, cho nên cô dứt khoát mặc kệ nó, cứ an ổn mà sống cùng nam phụ cực phẩm cái đã.
Một lát sau, Khang Chí Tân trở về, Nguyễn Tinh Hà bảo cậu đi rửa tay rồi ngồi ăn cơm, ân cần chu đáo.
Khang Chí Tân vẻ mặt có chút cảm động, vừa ăn vừa nói với Nguyễn Tinh Hà: “Cô Nhậm đã hỏi em rất nhiều về chị đấy.
”
“?” Tình địch hỏi về cô? Không biết Khang Chí Tân có lỡ lời gì không.
Nguyễn Tinh Hà cười cười nói: “Tại sao? Cô ấy thấy chị xinh đẹp nên thích chị rồi à?”
Khang Chí Tân nghe vậy liền suýt bị nghẹn, ho khan một lát mới nói: “Chị nghĩ nhiều rồi, cô ấy thích anh trai em.
”
“Hử? Nhóc con, làm sao em biết cô ấy thích anh trai em?”
"Bộ dáng cô ấy nhìn anh trai em giống hệt như lúc chị nhìn anh trai em, đỏ mặt xong cười ngớ ngẩn.
”
“Ách-” Nguyễn Tinh hà suýt bị nghẹn.
“Cô ấy hỏi những gì?”
“Hỏi chị sao lại ở cùng nhà với bọn em, ở trong bao lâu.
”
“Em nói như nào?”
“Ăn ngay nói thật thôi, em nói chị ở vài ngày nữa thì rời đi.
”
Nguyễn Tinh Hà chán nản, bị tình địch cười nhạo rồi.
Khang Chí Tân cười thầm, thật ra cậu không nói với cô giáo như vậy.
Cậu nói Nguyễn Tinh Hà không đi, sẽ ở lại cùng anh em họ, lúc đấy cô giáo Nhậm còn suýt bật khóc.
Lúc Khang chí Tân 5 tuổi, cha mẹ cậu đều mất, cậu còn lại mỗi người thân duy nhất là anh trai.
Lúc đấy Khang Chí Viễn đã ở trong quân ngũ rồi, vì để chăm sóc Khang Chí Tân, Khang Chí viễn thường xin xuất ngũ về nhà.
Từ đó cậu và anh trai sống với nhau, nhưng anh trai công việc bận rộn, thường xuyên đi đi về về, trong nhà cũng trở lên lạnh lẽo không giống như nhà nữa.
Từ khi Nguyễn Tinh Hà xuất hiện, nhà cửa trở lên sạch sẽ hơn, còn nấu ăn cho họ, đưa cậu đi học, đợi cậu về ăn trưa.
Khang Chí Tân cảm thấy có Nguyễn Tinh Hà, ngôi nhà này mới thật sự trở thành nhà, cậu thật sự hy vọng Nguyễn Tinh Hà sẽ mãi ở lại đây.