Nguyễn Tinh hà đương nhiên không biết tâm tư nhỏ của cậu bé, nếu mà biết, không chừng sẽ cao hứng đến điên.
__________
Khang Chí Viễn về nhà sau ba ngày, phong trần mệt mỏi, tắm rửa một cái lập tức trở về trong phòng đi ngủ.
Nguyễn Tinh Hà đưa Tiểu Tân đi học rồi lại vòng qua chợ, mua một ít thức ăn rồi trở về nhà giặt quần áo, dọn dẹp nấu nướng.
Mấy ngày nay cô và Khang Chí Tân ngày càng thân thiết, mắt thấy thảm nợ kiếp trước sẽ không phát sinh thêm nữa, tâm trạng cô vô cùng tốt, vừa làm vừa ngâm nga hát.
"Yêu tựa như trời xanh mây trắng, tinh không vạn lý, đột nhiên bão tố, không chỗ tránh né, luôn luôn để cho người ta không kịp chuẩn bị… "
Vừa vặn trông thấy trên giường chăn phồng lên.
“A!” Nguyễn Tinh Hà thấy kỳ lạ, Tiểu Tân được Khang Chí Viễn dạy dỗ rất tốt, lúc thức dậy chăn trên giường luôn gấp chỉnh tề ngăn lắp, sao hôm nay lại bừa bộn như vậy?
Cô cầm theo cây lau nhà đi tới, vén chăn lên định gấp gọn lại, ai ngờ được bên dưới lại có người, mặc mỗi chiếc quần đùi, bên trên để trần, chân dài vai rộng, thân hình màu lúa mì, cơ bắp săn chắc, cân đối, hiện rõ đường nét mạnh mẽ của người đàn ông.
Dưới ánh mặt trời, đôi lông mày rậm của anh giãn ra, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mím lại.
Khuôn mặt tuấn tú đầy nam tính hòa vào ánh nắng ban mai, giống như bức tượng David mà Nguyễn Tinh Hà đã nhìn thấy ở bảo tàng Louvre ở Paris!
Nguyễn Tinh Hà chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy ở khoảng cách gần cả, nhất thời sửng sốt.
Khang Chí Viễn đang mơ màng ngủ cảm giác được có ai đó đang kéo chăn của mình, tưởng là Khang chí Tân đi học về, miệng lẩm bẩm: “Đừng nghịch, anh đang mệt, để yên anh ngủ một lát.
”
Một lúc sau, không nghe thấy tiếng Khang Chí Tân trả lời lại, anh mới mở mắt ra.
Trước mặt là cô gái nhỏ đang sáng rực hai mắt nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở không đều, bộ ngực nhấp nhô.