Triệu thị cùng hai nữ nhi nói chuyện ở trong phòng, Lưu Hán Văn đưa Lưu Hoài Du qua, Triệu thị hỏi hắn chuyển đồ xong chưa, hắn trả lời chở xong hai xe thì còn chút đồ vặt, chủ yếu là ván giường lớn, hơi phiền toái, nói xong hắn bước đi.Bên này Triệu thị nghe xong, bảo Xuân Hoa đi tìm lão gia tử lại đây có việc muốn thương lượng, lão gia tử vào cửa, Triệu thị liền ra ngoài tiếp đón, hai người vào phòng nói chuyện, Lưu Mẫn Hoan vễnh tai nghe, thỉnh thoảng nghe được chút tiếng tranh chấp, cái gì mà không có tiền, nhà gỗ, nhưng không rõ lắm.Một lát sau, Triệu thị thị đi lại bảo tam thúc Lưu Hán Ân đi mời tam bà bà và tứ bà bà đến, tam bà bà gần nhà, cách chưa đầy một trăm thước, tứ bà bà ở thôn Đông Đường, hơn nửa nhiều giờ tam thúc liền trở lại, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An cũng vào cửa, nói là gặp nhau trên đường.
Triệu thị phân phó Lưu Hoài Cẩn gọi Lưu Hán Võ và Lưu Hán Ân, Từ thị mắc bận chuyện bếp núc, thấy có người tới lại chạy ra.Bà nội tiếp đón mọi người, muốn nói cái gì đó, nên Lưu Mẫn Hoan vẫn đứng đó nghe ngóng.Đợi mọi người đều tụ tập ở phòng, Triệu thị nói:- Hôm nay mời hai vị tẩu tử đi lại cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là hôm nay lão nhị và lão tam nhà ta chuyển đi, nhà này đã phân chia xong, mời các ngươi đến để chứng kiến.
Thật ra đã phân chia xong lâu rồi, chỉ còn chút chuyện vụn vặt chưa nói rõ ràng - Nói đến điều này, lại bảo Lưu Hán Văn và Lưu Hán Văn:- Hán Văn, Hán Ân, về bảo nương tử của các ngươi tới đây.Lưu Hán Ân và Lưu Hán Văn lại đi một chuyến gọi Mẫn thị và Hà thị cùng tới.- Trước khi ở riêng, có một việc phải làm.
Lúc trước đã nói, lão đại Hán Võ một năm cấp 4 lượng bạc, lão nhị Hán Văn và lão tam Hán Ân mỗi người bỏ ra bảy lượng, không phải ta không tin các ngươi, chỉ sợ về sau có phiền toái gì đó, thế nên ba ngươi viết chứng từ xuống đi.
Tục ngữ nói, dưỡng nhi đãi già, ta và cha các ngươi đã lớn tuổi, không chịu được xúc động.
Mà con bất hiếu có rất nhiều, nhà đại tỷ của ta – dì cả của các ngươi là một ví dụ, các ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà bọn họ ra sao, ba con trai và một đống con cháu, không ai tốt lành gì, ai cũng mặc kệ lão nhân, đáng thương đại tỷ đại tỷ phu của ta, đều sắp sáu mươi mà mỗi ngày còn phải đi nhổ rau dại ăn, còn dựa vào hàng xóm tiếp tế mới sống qua ngày, rất đáng thương - Nói xong, Triệu thị nghẹn ngào, tam bà bà cùng tứ bà bà nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.- Mẫu thân, cần gì phải thế chứ? Chẳng lẽ sợ chúng ta không đưa bạc à, còn gọi tam nương cùng tứ nương tới, người không biết còn tưởng rằng ta là kẻ bất hiếu – Lưu Hán Võ nói, thanh âm hơi gay gắt.- Ta không phải là muốn ép các ngươi, phân xong nhà, ta và cha ngươi trừ bỏ mấy vạt đất trồng rau thì không có gì nữa, trong nhà còn một nữ nhi chưa lấy chồng, các ngươi cũng thông cảm cho cha mẹ.
Hán Võ, ngươi là trưởng tử, ngươi viết trước đi - Chắc là kết quả của cuộc thương lượng vừa rồi của Triệu thị cùng lão gia tử, cái hôm bàn chuyện ở riêng không nói, nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra, tại thời điểm mấu chốt mới nói, Lưu Mẫn Hoan đoán đây là ý của đại cô cô.Lưu Hán Võ thấy khuyên can không có hiệu quả, mặt đen, nhấc bút viết vãi chữ ào ào, Hán Văn, Hán Ân lần lượt nhận lấy bút của đại ca, viết nhanh, Triệu thị đưa cho lão gia tử xem, lão gia tử gật gật đầu.
Triệu thị nhận đến, cẩn thận cất đi, hoàn toàn không nhìn sắc mặt đã tối đen của Lưu Hán Võ.Triệu thị nhìn thoáng qua ba người con dâu, nói:- Bạc năm ngoái đều ở chỗ ta, một khi đã ở riêng thì cũng phải cho các ngươi chút lương thực, đem nông cụ chia đi, để lại cái cuốc để chúng ta trồng đồ ăn là được.
Nhưng lương thực trong nhà còn không đủ ăn, đều phải đi mua, ta và cha các ngươi suy nghĩ một hồi, quyết định cho mỗi nhà một điếu tiền, các ngươi tự đi mua.Từ thị nghe xong, nói:- Mẫu thân, cách vụ hè hẳn nửa năm, một nhà một điếu tiền, đủ làm gì? Một đấu thóc cũng mất 1 điếu tiền, nhà của ta còn không đủ ăn, huống chi là nhà nhị đệ đông con.- Phải, vừa thu dọn phòng ở, còn có nhiều thứ phải mua thêm, quả thật một điếu tiền quá ít, huống hồ nhà chúng ta vốn đông người, nói lý lẽ thì đồ ăn cũng nên cho nhiều một ít - Mẫn thị cũng nói.- Ít hay không mặc kệ, các ngươi muốn ở riêng phải chịu thế thôi, đừng oán trách ta.
Trong nhà nghèo nàn, các ngươi cũng biết mà, tự tìm cách đi, có bản lĩnh mua nhiều đất thì từng ấy là gì chứ - Lời nói của Triệu thị làm mặt Lưu Hán Văn cũng đen.Mẫn thị và Hà thị nghe xong, không mở miệng thêm nữa, Lưu Hoài Cẩn lôi kéo Lưu Mẫn Hoan sợ nàng nói bừa.Triệu thị thấy mọi người im lặng, nói:- Còn ý kiến gì nữa không? Quyết định vậy đi.
Hán Võ, Hán Văn, Hán Ân các ngươi đi lấy nông cụ ra đây, trong nhà còn có một cái máy xay gió, một cái thùng đựng thóc, một cái thùng đựng nước mỗi nhà mỗi thứ, nhưng lão đại chọn trước.Vì thế, kết quả là nhà Mẫn Hoan được một cái cào, một cái cuốc, một cái máy xay gió, hai sạp phơi đồ, hai cái sọt, hai thùng gỗ, hai đòn gánh, Mẫn thị không nói gì, chờ Từ thị chọn xong thì nàng và Hà thị bàn bạc lấy những đồ thừa lại, Triệu thị cho mỗi nhà một điếu tiền, nhà này cũng phân chia sạch sẽ.
Tam bà bà cùng tứ bà bà cùng nhau ra về.Tam bà bà, tứ bà bà vừa đi, Lưu Hán Võ đen mặt nói:- Phụ thân, mẫu thân, phòng bếp nhà ta ở đâu? Không có phòng bếp thì nhà ta sao nấu ăn?Triệu thị vội đáp:- Ngươi và tam đệ ngươi sẽ tự tìm chỗ xây phòng bếp đi.
Mấy ngày này các ngươi cứ dùng tạm với chúng ta.Lưu Hán Võ vẫn đen mặt, lúc này, Từ thị hỏi:- Mẫu thân, không phải nói còn cấp mỗi nhà một con gà mái sao? Cộng thêm mười trứng gà nữa.Triệu thị trừng mắt nhìn Từ thị, lại nhìn lão gia tử một cái, nói:- Bình thường bảo ngươi làm gì thì không nhớ, mà chuyện này lại nhớ rõ dai.
Các ngươi tự đi chọn đi, chọn xong thì đừng nói gì ta nữa - Nói xong, thở phì phì tiến vào phòng bếp, tìm hai cái tiểu rổ, từng cái đựng mười cái trứng gà đưa cho Mẫn thị và Hà thị.Vì thế Mẫn thị và Hà thị đi theo Từ thị bắt gà, Lưu Mẫn Hoan cũng muốn nhìn xem Triệu thị nuôi bao nhiêu, cùng đi qua.
Chỉ nghe Mẫn thị cảm ơn Từ thị, Từ thị đáp:- Hừ, không bắt thì tiện nghi cho các nàng quá, trong mắt lão bà tử chỉ có hai nữ nhi với một đống cháu ngoại thôi, ba ta cực khổ nhiều năm như vậy mới nuôi được đàn gà.
Đáng tiếc là ba con heo kia kìa.
Thấy sắp ở riêng mà tết cũng không giết thịt.
Lão bà tử chờ chúng ta tách ra thì mới thịt bán đây mà.
Mà ta nói, phải quậy tanh bành một trận, mỗi nhà cũng phải được một con chứ.- Thôi thôi, đại tẩu à, đến lương thực còn lấy không được thì đừng nói đến heo, mà một con ít nhất cũng phải hơn trăm cân, giá hơn hai điếu tiền, mẫu thân có thể bỏ được sao? Giữ lại mà bán – Mẫn thị hiểu rõ thời thế.Hà thị cũng hưởng ứng:- Đúng vậy, đại tẩu, chúng ta đừng gây chuyện thì hơn.Lưu Mẫn Hoan thấy đại bá mẫu, mẫu thân và tám bá mẫu gần gũi nói chuyện, cười ha ha, câu danh ngôn "Không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn" chí lý..