Cô cúi đầu nhìn hai đứa bé bên cạnh, cả hai đều gầy gò, đầu to cổ nhỏ.
Trên khuôn mặt hao hao giống nhau là vẻ sợ hãi vì suýt mất mẹ và niềm vui khi thấy cô tỉnh lại.
Đứa lớn hơn trông khoảng bốn, năm tuổi, lo lắng nhìn cô nói: “Mẹ, mẹ vào nhà nằm đi, dưới đất lạnh lắm, mẹ mới sinh em trai chưa được mấy ngày mà.
”
Ồ, còn là một cục cưng ấm áp nữa!
Trúc Tử Diệp đứng dậy, không nói lời nào mà để cho đứa lớn dắt đi.
Chỉ nghe thấy bà lão phía sau mắng: “Đã sống dậy rồi thì nhanh đi nấu cơm đi.
Vì cô làm chậm trễ mà cả nhà chưa ai được ăn sáng! Đồ xui xẻo, nếu nhà thiếu công điểm thì sẽ trừ vào phần lương thực của cô!”
Trúc Tử Diệp nghĩ thầm, người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Nhẫn nhịn một chút, sóng yên biển lặng, an toàn là trên hết!
Nhưng thật đáng ghét, từ lúc xuyên không đến giờ, cô chỉ toàn bị mắng, dù có là người hiền lành đến đâu thì cô cũng chẳng nhịn nổi nữa rồi.
Trúc Tử Diệp quay người lại, lạnh lùng nhìn bà lão, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Dù sao tôi cũng đã chết một lần rồi, nếu bà không ngại việc khi tôi nấu ăn thuận tay bỏ thuốc chuột vào, kéo cả nhà đi theo thì tôi sẽ đi nấu ngay!”
Lời này vừa thốt ra, cả sân nhà đều sững sờ.
Bà lão lập tức như bị xúc phạm, la lớn: “Phản rồi! Còn dám dọa chúng tôi à! Trời ơi, mọi người mau xem, con dâu định đầu độc mẹ chồng, thật là mất hết lương tâm! Nếu tôi sống mà làm chướng mắt nó thì thà chết quách cho xong!”
Hai cô con dâu bên cạnh vội vàng an ủi: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói vậy, mẹ là trụ cột của nhà họ Cố mà!”
“Mẹ, đừng so đo với em dâu ba làm gì!”
!
Phía sau là một loạt những lời trách móc hướng về cô, nhưng vì sợ lời cô vừa nói nên không ai dám bảo cô đi nấu ăn nữa.
Không nấu thì không có gì để ăn, nhưng Trúc Tử Diệp chẳng còn tâm trí nào mà lo lắng chuyện ăn uống.
Việc cấp bách bây giờ là cô phải tiếp nhận ký ức của thân xác này!
Trở về phòng, cô nằm lên giường, cơn đau đầu dữ dội lại ập đến, sau đó mới xem như chính thức tiếp nhận cuộc đời sau khi xuyên không.
Cô đã xuyên đến thời không song song của Hoa Quốc năm 1965, kết hôn với đứa con trai thứ ba của Cố gia, anh ấy là một người tham gia quân ngũ và đã sinh cho anh ấy ba đứa con trai.
Con cả năm tuổi, con thứ hai ba tuổi, còn con út vừa mới sinh được năm ngày.
Cố lão tam thường xuyên vắng nhà, từ lúc cưới đến giờ chỉ về nhà ba, bốn lần.
Nhưng lần nào cũng không trượt phát nào, sinh được ba đứa con.
Anh ấy chẳng biết gì về việc vợ mình phải sống khổ sở ra sao dưới tay mẹ chồng.
Không chỉ phải làm hết mọi việc mà cô còn thường xuyên bị đánh mắng, đến cả bọn trẻ cũng có thể mắng cô.
Vì cô mang thai gần với em dâu thứ tư, nhưng lại không sinh sớm hơn cô ta nên mẹ chồng đã lấy cái tên "Cố Trung" mà cô đặt cho con mình để đặt cho đứa cháu của phòng thứ tư.