Một cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Nhiên Nhiên rùng mình, dậm dậm chân.
"Điềm Điềm, nghe mình nói này, cậu đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
Chờ cậu và Đoạn Diên Bình vun đắp tình cảm, anh ta nhất định sẽ đồng ý để cậu đi theo.
"
Đường Điềm không muốn nghe những lời khách sáo này nữa, xua tay: "Cô còn chuyện gì nữa không? Không còn gì thì tôi vào nhà đây.
"
Diệp Nhiên Nhiên chìa tay ra, ngượng ngùng nói: "Chiếc áo bông của mình bị rách rồi, muốn hỏi mượn cậu ít tiền mua vải may cái mới.
"
Gia đình Đường Điềm ở thành phố, tuy tiền bạc đều do mẹ kế quản lý, nhưng dù sao bố cô cũng là bố ruột, thi thoảng vẫn gửi cho cô một ít tiền và tem phiếu.
Đường Điềm cười khẩy: "Mượn?"
Diệp Nhiên Nhiên lúng túng, tuy không nhìn rõ biểu cảm của Đường Điềm, nhưng cô ta luôn cảm thấy ánh mắt cô sắc bén, nóng rực như thiêu đốt.
"Lần nào mình cũng viết giấy nợ cho cậu, chẳng phải là mượn, chứ có phải không trả đâu.
" Cô ta lầm bầm.
Nói Đường Điềm ngốc nghếch cũng không đúng, cô rất cẩn thận trong chuyện tiền bạc.
Cho dù thân thiết với Diệp Nhiên Nhiên như chị em, nhưng trong chuyện tiền bạc, cô luôn có sự đề phòng nhất định.
Đường Điềm gật đầu: "Cô nói đúng, có vay có trả, vay lại không khó.
Cô trả số tiền đã mượn trước đây đi, tôi sẽ cho cô mượn tiền mua vải.
"
Diệp Nhiên Nhiên sững người, cổ họng như bị bóp nghẹt, không ngẩng đầu lên nổi.
Cô ta nhìn Đường Điềm với vẻ mặt khó tin: "Điềm Điềm, nếu mình mà có tiền, thì đã chẳng đến mượn tiền cậu rồi.
"
Đường Điềm nhún vai, thản nhiên nói: "Đã không có tiền, sao còn muốn mua vải may áo bông? Nhìn tôi này, áo mặc trên người còn vá chằng vá đụp đây.
"
Thời buổi này, người dân nông thôn ai mà chẳng phải sống tằn tiện, chắt chiu.
Diệp Nhiên Nhiên thì hay rồi, tiêu tiền của người khác mà chẳng biết xót.
Diệp Nhiên Nhiên sụt sịt vài tiếng, đưa tay quệt nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt, len lén quan sát phản ứng của Đường Điềm.
Nhưng cô ta thất vọng rồi, tính cách Đường Điềm đã thay đổi 180 độ, trên mặt viết rõ mấy chữ "lạnh lùng vô tình".
"Thôi, tôi buồn ngủ rồi, cô cũng về sớm đi, nhớ về gom góp tiền, thời gian không chờ đợi ai đâu.
"
Đường Điềm nói xong liền đẩy Diệp Nhiên Nhiên ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Chỉ đứng ngoài gió một lúc mà cô đã thấy đau đầu kinh khủng.
Cô co người trong chiếc áo bông dày cộm, cảm giác toàn thân cứng đờ vì lạnh.
Nhà họ Đoạn có giường đất, nhưng đều đã bị người khác chiếm mất, không đến lượt Đường Điềm.
Cô bước vào phòng, một luồng khí lạnh ập đến, dù có đắp chăn cũng không cảm thấy ấm áp hơn chút nào.
Ngủ sớm một chút vậy, ngày mai còn phải tiếp tục chiến đấu.
Sáng sớm hôm sau, Đường Điềm bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Trên trán cô còn quấn băng gạc trắng, lộ ra màu máu đỏ, hai cánh môi trắng bệch.
Ngay sau đó, bên ngoài cửa truyền đến giọng mẹ chồng Ngưu Anh Hoa: "Đến giờ nào rồi còn ngủ! Cô xem con dâu nhà ai như cô, ngủ đến khi mặt trời chiếu mông? Mau dậy làm việc!"
Đường Điềm đau đầu như búa bổ, từ trên giường bò dậy.
Cô vịn mép giường, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, người lúc nóng lúc lạnh, đầu óc muốn nổ tung.
Tiếng ồn không ngừng truyền đến trước cửa càng làm cô khó chịu.
Đường Điềm vội vàng sửa sang lại tóc, mặc áo bông dày, chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa mở ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài khiến cô hơi choáng váng.
Đường Điềm vịn cửa, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Ngưu Anh Hoa mặt mày hung dữ, đôi mắt tam giác trừng xuống, hừ lạnh: "Dậy làm việc!"
Ánh mắt Đường Điềm lạnh lùng thêm vài phần: "Trước đó tôi quên nói với bà, tôi muốn ly hôn với con trai bà.
Sau này không phải con dâu họ Đoạn, bà cũng không có tư cách sai bảo tôi.
"
Rời xa nam chính để bình yên.
Ngưu Anh Hoa sửng sốt, sau đó trừng mắt: "Ly hôn? Cô nghĩ hay lắm!"
Giọng bà ta quá lớn, khiến tai Đường Điềm ù đi, nước bọt văng cả vào mặt cô.
Đường Điềm im lặng lùi về sau một bước, lạnh lùng nói: "Tôi gả vào nhà bà, không nhận được đồng lễ hỏi nào! Hai tháng qua làm việc như trâu ngựa, công điểm đều ghi cho nhà họ Đoạn, bà thật sự nghĩ tôi là bán cho nhà bà sao?"
Cô chỉ vào vết thương trên trán: "Bà đánh tôi thành thế này, đừng tưởng chuyện này cứ thế bỏ qua! Nếu bà muốn nói chuyện rõ ràng, vậy chúng ta đến đồn cảnh sát huyện nói cho rõ! Bà cố ý thương người, phải ngồi tù đấy!"
Ánh mắt Ngưu Anh Hoa né tránh, có chút chột dạ.
Đường Điềm gả đến hơn hai tháng, Đoạn Diên Bình lại không ở nhà, bà ta đương nhiên là ra sức bắt nạt.
Ai ngờ cô yếu như vậy, đánh hai cái đã ngã xuống đất bất tỉnh.
Bà ta cứng cổ, gân xanh trên trán nổi lên, gào lên: "Ngồi tù gì? Cô là con dâu nhà tôi, tôi đánh là chuyện đương nhiên!"
Nhà nào mà mẹ chồng không bắt nạt con dâu? Bà ta đâu phải người đầu tiên!
Chỉ cần không chết, bà ta không có gì sai!
Trong mắt Đường Điềm hiện lên vẻ chán ghét, rõ ràng bà ta cũng từng là con dâu, sao lại có suy nghĩ ghê tởm như vậy?
Ngưu Anh Hoa đưa tay muốn kéo cô: "Cô mau ra ngoài làm việc, nhà chúng tôi rước cô về, không biết đã tạo nghiệp chướng gì!"