Nghe cô cất tiếng cảm ơn, Đinh Thanh cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.
Đường Điềm đúng là quá xinh đẹp!
Đinh Thanh như được tiếp thêm sức mạnh, hăng hái nói: "Chuyện nhỏ thôi mà! Cậu chắc là chưa ăn gì đúng không? Chờ chút, tớ đi nấu cơm ngay đây!"
Tuy rất đói, nhưng Đường Điềm không muốn ăn chực mọi người.
Khẩu phần lương thực của cô trước đây đã đưa cho nhà họ Đoạn, bây giờ chắc chắn là không lấy lại được.
Nếu cô ăn cùng mọi người, những người khác chắc chắn sẽ bị thiếu.
"Không cần nấu cho tớ đâu, lương thực eo hẹp lắm."
Đinh Thanh vốn là người hào sảng: "Nói gì vậy, cậu đang bị thương, nếu để bụng đói thì vết thương sẽ lâu khỏi đấy! Chúng ta đều là thanh niên tri thức xa nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!"
"Đúng đó, có chúng tớ ăn một miếng thì sẽ không để cậu phải nhịn đói đâu!"
"Hay là chúng ta nhịn bớt một miếng, dành cho cậu là được chứ gì!"
Đường Điềm cảm động đến đỏ hoe mắt, cô hít mũi, lấy từ trong vali ra một hộp sữa mạch nha.
Đây là bố cô gửi cho, mấy tháng rồi cô mới chỉ uống vài lần, rất tiết kiệm.
"Tớ biết mọi người tốt với tớ, nhưng tớ không thể ăn không của mọi người được.
Mọi người lấy cốc ra đây, chúng ta chia nhau hộp sữa này."
Mấy cô gái đều ngẩn người, đây chính là sữa mạch nha đấy! Có tiền cũng chưa chắc đã mua được!
Vốn dĩ có vài người còn cảm thấy hơi tiếc khi phải chia sẻ lương thực, nhưng nhìn thấy hộp sữa mạch nha, họ lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó.
Cô gái mặt tròn lúc nãy vội vàng chạy về phía tủ đồ, lấy ra một chiếc cốc nhỏ.
"Để tớ đựng vào đây được không?"
Đinh Thanh nhìn cô bạn, không nhịn được mà trêu chọc: "Thái Diễm, đúng là cậu tham ăn nhất!"
Mặt Thái Diễm đỏ bừng, lắp bắp: "Vậy...!tôi đã lâu không uống sữa bột mạch nha rồi."
Đinh Thanh nhìn thoáng qua Đường Điềm, Đường Điềm hào phóng cười cười.
Đinh Thanh cũng không ngần ngại nữa, đi tìm cốc đựng sữa bột mạch nha.
Đường Điềm uống một lọ sữa bột mạch nha này không đến mấy lần, gần như là đầy.
Mọi người được chia một lọ nhỏ, uống tiết kiệm một chút có thể pha được nhiều lần.
Đường Điềm lấy một mảng lớn sữa bột mạch nha còn lại, dùng ấm nước nóng pha, chia cho tất cả mọi người một chén.
Mọi người ngồi ở mép giường, uống từng ngụm nhỏ sữa bột mạch nha, không dám uống quá nhanh, không cẩn thận một ly sẽ hết ngay.
Sữa bột mạch nha ngọt ngào, không chỉ kéo gần khoảng cách của mọi người, còn xua tan cái lạnh của mùa đông.
Một chén sữa bột mạch nha còn chưa uống xong, Diệp Nhiên Nhiên đã trở về.
Diệp Nhiên Nhiên hít hít mũi, "Thơm quá, mọi người đang uống sữa bột mạch nha sao?"
Thái Ngọc có chút đắc ý, suýt thì nhảy lên vì sung sướng: "Đúng rồi đúng rồi, Đường Điềm pha cho chúng tôi đấy, ai da Đinh Thanh, cậu véo tôi làm gì vậy?"
Diệp Nhiên Nhiên nhìn thoáng qua ấm nước, một giọt cũng không còn, bực tức không thể nói thành lời.
Cô miễn cưỡng cười cười: "Mọi người uống ngon như vậy khiến tớ thèm quá, còn nữa không?"
Mấy người vội vàng nuốt ực mấy ngụm sữa bột mạch nha trong ly, đồng thanh nói: "Hết rồi."
Diệp Nhiên Nhiên tức giận đến đỏ cả mắt, nhìn về phía Đường Điềm, "Đường Điềm, có thể cho tớ uống một chén không?"
Đường Điềm nhướng mày nhìn cô.
Diệp Nhiên Nhiên ở đây có chút khác biệt so với trong sách.
Diệp Nhiên Nhiên trong sách cũng là một cô gái yếu đuối, nhưng cô ta cũng rất thích Đoạn Diên Bình, xem Đường Điềm như kẻ thù.
Cô ta và Đường Điềm đều là những người chịu thiệt thòi nhất trong sách.
Nhưng ở đây, Diệp Nhiên Nhiên lại ra sức khuyên Đường Điềm gả cho Đoạn Diên Bình, bày mưu cho nguyên chủ nhảy sông tự tử khi Đoạn Diên Bình đi ngang qua, ép Đoạn Diên Bình phải cứu mình.
Tại sao Diệp Nhiên Nhiên lại làm như vậy?
Diệp Nhiên Nhiên bị ánh mắt Đường Điềm nhìn chằm chằm đến sởn cả da gà, "Đường Điềm?"
Đường Điềm cười nhạt, "Cô trả tôi số tiền nợ trước đã, rồi tôi sẽ cho cô uống sữa bột mạch nha."
Đinh Thanh kinh ngạc: "Tiền? Diệp Nhiên Nhiên nợ tiền Đường Điềm?"
Ánh mắt mấy người còn lại nhìn về phía Diệp Nhiên Nhiên, thêm vài phần khinh thường.
Họ đều là thanh niên trí thức, đến đây để tiếp nhận giáo dục, cải tạo bản thân!
Đến đây hỗ trợ nông thôn xây dựng, phải có tinh thần chịu khó, chịu khổ.
Mọi người đều đang cố gắng, vậy mà cô ta lại sống bằng cách vay mượn, thật không có chút giác ngộ chính trị nào!
Diệp Nhiên Nhiên bị mọi người nhìn đến mức xấu hổ muốn độn thổ: "Tôi...!Tôi không có, Đường Điềm, đừng có nói bừa."
Đường Điềm vỗ vỗ túi: "Giấy nợ của cô vẫn còn ở đây, tôi tính sơ sơ, chắc cũng phải hơn hai mươi đồng, cô định khi nào trả? Nếu cô muốn quỵt nợ, tôi chỉ có thể báo công an thôi."
Mấy cô gái khác càng ngạc nhiên hơn: "Cái gì? Hơn hai mươi đồng? Diệp Nhiên Nhiên, cô làm vậy là đáng bị phê bình đấy!"
Họ làm việc vất vả cả năm, cũng chưa chắc đã được chia đến mười mấy đồng!
Diệp Nhiên Nhiên ấp úng: "Tôi...!Tôi sẽ trả, cho tôi thêm chút thời gian."
Cô siết chặt tay, cúi đầu, nước mắt lưng tròng, trông như một đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt.
Thái Diễm lườm Diệp Nhiên Nhiên, cô không thích cô ta chút nào.
Đi đến đâu cô ta cũng tỏ vẻ yếu đuối, rõ ràng không ai nói gì, cô ta lại như thể bị bắt nạt.
Cho dù cô ta có làm sai, chỉ cần rỏ vài giọt nước mắt là sẽ có người đồng tình.
Đinh Thanh lười quan tâm đến Diệp Nhiên Nhiên, đứng dậy: "Tôi đi nấu cơm đây, ăn xong mọi người nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải đi làm."