"Xuân Mai, hiện tại tôi không thiếu thứ gì nữa, cảm ơn bạn đã giúp tôi thay thuốc.
"
"Vậy được rồi, Giang Kiều ca, em về trước đây.
"
Xuân Mai sợ rằng mình ra ngoài quá lâu, mẹ cô sẽ gọi về.
Hôm nay Xuân Mai rất vui, Giang Kiều ca không còn ác cảm với mình như trước nữa.
Có phải điều đó có nghĩa là những nỗ lực của cô đã có kết quả không?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô vui vẻ, khi về đến nhà thì thấy mẹ mình đang đứng ở cửa chờ.
Trong lòng Xuân Mai giật mình, không lẽ mẹ phát hiện ra mình đi gặp Giang Kiều ca rồi sao?
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây, mẹ không đi làm sao?"
"Con còn dám nói à, mẹ hỏi con, con đã đi đâu?" Mẹ Dương hỏi.
Trong lòng bà cũng nghi ngờ rằng Xuân Mai đã đi gặp Giang Kiều.
"Có phải con lại đi gặp Giang Kiều rồi không? Nó đã cho con uống loại thuốc mê gì mà ngày nào con cũng chạy đến đó?" Nói rồi bà lấy cành tre trong tay quất vào người Xuân Mai.
Xuân Mai vừa nhìn thấy cành tre liền lớn tiếng gọi cha Dương.
"Cha, mau ra đây, mẹ định đánh chết con rồi.
"
Vừa chạy vừa la, mẹ Dương vừa đuổi theo sau.
Cha Dương nghe thấy tiếng động từ trong nhà liền vội vàng ra ngoài, nói: "Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa, để người ta nghe thấy thì họ lại nói ra nói vào.
"
"Cha, con biết mà, cha sẽ bảo vệ con.
" Xuân Mai vừa cười vừa chạy đến chỗ cha Dương.
Mẹ Dương thấy vậy, tức giận ném cành tre trong tay xuống, "Cứ nuông chiều nó đi, rồi sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
"
"Mẹ hỏi con, có phải con đã đi gặp Giang Kiều không? Nói thật đi.
"
"Cha, đúng là con đi gặp Giang Kiều, nhưng con chỉ ở đó một lúc rồi về, hơn nữa không ai thấy cả.
"
Xuân Mai giải thích với cha Dương, cô nghĩ rằng nếu không phải sợ về nhà bị đánh thì cô còn muốn ở đó cả ngày.
"Xuân Mai, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Giang Kiều không đáng tin.
Cha đã trải qua nhiều hơn con đi trên đời.
"
"Haiz, sao con lại không nghe lời chứ.
Đừng đi tìm cậu ta nữa.
" Cha Dương căn dặn.
"Cha, con biết rồi.
" Xuân Mai gật đầu đồng ý.
Cha Dương nhìn thái độ của cô cũng biết cô vẫn chưa để lời mình vào đầu, chắc chắn sẽ lén lút đi gặp cậu ta.
"Thôi được rồi, con vào giúp mẹ nấu cơm đi.
"
Xuân Mai thấy cha Dương rời đi, liền vui vẻ trở lại, lỗ tai cô gần như muốn mọc kén vì những lời dạy bảo.
Cô không thể kìm nén tình cảm dành cho Giang Kiều, vì trong làng không có ai đẹp trai hơn cậu ta.
"Cô ơi, vừa nãy cô thật đáng thương, bị bà nội đuổi đánh.
" Dương Cẩu Đản cười nói.
"Đúng rồi, đúng rồi, cô thật đáng thương ha ha ha.
" Dương Nhị Đản cũng phụ họa.
"Hai đứa có phải muốn bị đánh không?" Xuân Mai bẻ các ngón tay.
Thấy cô bẻ ngón tay, hai đứa vội chạy đi.
Sợ rằng lát nữa nắm đấm của cô sẽ đánh vào mông, dù sao hai đứa cũng từng nếm trải rồi.
Cảm giác đó thật "thú vị".
Xuân Mai nhìn thấy cháu trai chạy đi, liền vào bếp giúp mẹ Dương nấu cơm.
"Mẹ, vừa nãy mẹ không giận thật chứ?" Cô liếc trộm nhìn mẹ một cái.
"Con còn dám đến đây, vừa nãy chạy nhanh như thỏ, sao giờ lại đến, không sợ lát nữa mẹ dùng cành tre đánh à?" Mẹ Dương dọa.
Dù sao đây cũng là đứa con gái quý giá duy nhất của bà, bà cưng chiều vô cùng.
Hồi nhỏ là đứa trẻ rất ngoan, giờ lớn lên lại trở thành một đứa con gái mạnh mẽ như con trai.