Xuyên Về Thập Niên 70 Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt


Tôn Mậu nghĩ về lời Khổng Chấn Nam vừa nói.
"Vậy có vẻ như người trong thôn Lý Gia cũng không tệ nhỉ, dù sao cũng là người cùng dòng họ."
"Làm gì có chuyện đó."
Giang Xuyên cười khẩy.
"Cùng một loại gạo, nhưng nuôi đủ kiểu người.

Một cái thôn có nhiều người thế này, gia đình đại đội trưởng và các anh em của ông ấy đều tốt, nhưng không thể nói ai cũng là người tốt được.

Khi chúng tôi vừa đến, các nữ thanh niên trí thức cũng bị một số đàn ông độc thân trong thôn quấy rối."
"Ồ."
Tôn Mậu ngẩng đầu lên, dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn quay về phía Giang Xuyên.
"Chuyện đó cuối cùng xử lý thế nào?"
Trong giọng nói của Khổng Chấn Nam chứa đầy sự kính phục.
"Là nhờ đại đội trưởng.

Thực ra chúng tôi cũng không biết rõ lắm.

Các nữ thanh niên trí thức không chịu nổi nữa, đến nhà đại đội trưởng kể hết mọi chuyện.

Ông ấy bảo họ quay về trước."

Khổng Chấn Nam hít sâu một hơi, giờ nghĩ lại cảnh tượng khi đó vẫn còn thấy kích động.
"Hôm sau, đại đội trưởng không cho ai đi làm, triệu tập tất cả đội viên lại, kéo mấy kẻ quấy rối nữ thanh niên trí thức ra bãi đất trống."
"Rồi sao nữa?"
Nghe đến đây, Tôn Mậu không kìm được hỏi tiếp.
"Chỉ cần là người mang họ Lý, ai cũng bị đánh đến mức lưng rỉ máu.

Còn có một người họ khác, đại đội trưởng không động đến anh ta, chỉ nói nếu còn tái phạm, cả nhà sẽ bị đuổi ra khỏi thôn Lý Gia.

Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong suốt hai năm qua tôi nhìn thấy đại đội trưởng nổi giận như vậy."
Căn phòng trở nên yên lặng trong giây lát.
"Đại đội trưởng là một người thật sự đáng nể."
Một lúc sau, Lục Thừa Lễ lên tiếng.
"Đúng vậy."
Khổng Chấn Nam nở nụ cười.
"Vì vậy mà ở thôn Lý Gia, đại đội trưởng rất có uy tín.

Chúng ta cũng khá may mắn."
Nghe đến đây, ngay cả Giang Xuyên, người có tính tình quá khích nhất cũng không phản đối nửa lời.
"Thôi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.


Các cậu đến không đúng lúc rồi, vừa hay gặp vụ trồng vội gặt vội, đủ để các cậu chịu khổ đấy."
Khổng Chấn Nam cảm thán, trở mình rồi nhắm mắt ngủ.
Lục Thừa Lễ không hiểu sao lại nghĩ đến cô gái sáng ngời như đóa sen tháng Tám kia.
Cô có dáng người mảnh mai, đứng trước mặt mình giữa đám đông.
Khóe miệng Lục Thừa Lễ vô thức cong lên.

Trời chưa sáng, Lý Thanh Thanh đã leo xuống giường.
"Thanh Thanh, sao dậy sớm thế?"
Nghe thấy động tĩnh, Trương Lan ở trong bếp vừa bước ra liền thấy em gái đã dậy.
"Không phải là hôm nay có việc sao? Mẹ dậy chưa chị?"
"Rồi."
Trương Lan nhìn qua bếp, kéo em gái qua một bên.
"Em lên thành phố phải chú ý an toàn, thà không mua gì còn hơn gặp chuyện không hay."
Lý Thanh Thanh ôm cánh tay chị dâu.
"Chị dâu, em đáng tin hơn anh ba nhiều lắm, chị cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Em đấy."
Trương Lan chỉ vào mũi cô.
"Từ nhỏ đến lớn, việc gì mà không do em chỉ đạo, anh ba của em chỉ là kẻ gánh tội thay cho em thôi.

Cũng tại mọi người chiều chuộng em nên em mới ngày càng bạo gan như vậy."
Lý Thanh Thanh cười khúc khích.
"Chị dâu không thương em sao? Không thương em sao!"
"Thương, thương em chứ."
Trương Lan cười bất đắc dĩ, kéo tay cô ra.
"Chị có nấu cho em quả trứng luộc, bỏ trong nồi cơm đấy, đừng chia cho các anh của em, em tự ăn hết đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận