“Mẹ.” Lý Thanh Thanh ngắt lời bà, đứng thẳng lưng, trông như một cây bạch dương nhỏ cứng cáp.
Lục Thừa Lễ nhìn cô gái nhỏ vừa được anh cứu, giờ lại đứng ra bảo vệ anh như một chiến binh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Thưa các bác, các chú, các thím, các ông bà, mọi người đều là những người từng trải, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn cháu.
Lục thanh niên trí thức cứu cháu là vì lòng tốt, sao có thể ép anh ấy cưới cháu? Nếu như chuyện này lan truyền, về sau ai còn dám đứng ra cứu người nữa?”
Lý Thanh Thanh hơi choáng, cơ thể lảo đảo.
Lục Thừa Lễ vội đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
Lý Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười:
“Mọi người đều biết cháu là con gái của đại đội trưởng, anh hai cháu là công nhân thành phố, cháu lại tốt nghiệp cao trung.
Với điều kiện này, cháu chẳng sợ không tìm được đối tượng tốt.
Không cần phải ép Lục thanh niên trí thức cưới cháu.”
Những lời tự trào hài hước của cô khiến bầu không khí trong sân dịu lại.
Các trưởng bối từng chứng kiến cô lớn lên không khỏi bật cười: “Con bé này, té xuống nước một lần mà sao mặt dày hẳn ra!”
Lý Thanh Thanh kiêu hãnh đáp: “Chú Khôn, chẳng lẽ cháu nói sai sao? Nếu chú thấy sai, ngày mai cháu đi mách ông ba đấy!”
Tiếng cười rộ lên khắp sân.
“Đúng đúng, con bé Thanh nói đúng.
Nó là người xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta, kẻ nào dám nói không phải, chúng ta sẽ đi xử kẻ đó.”
Lý Thanh Thanh cười rạng rỡ hơn: “Vậy thì tại sao lại dọa Lục thanh niên trí thức? Anh ấy từ xa đến đây để cống hiến cho quê mình, mới đến vài ngày mà đã bị dọa thế này, sao anh ấy dám ra khỏi điểm tập trung nữa?”
Cô quay sang Lục Thừa Lễ: “Lục thanh niên trí thức, anh đừng sợ.
Anh cứu tôi rồi, ở thôn này cứ yên tâm làm việc.
Nếu ai làm khó anh, anh cứ tìm tôi.”
Lục Thừa Lễ nhìn cô gái phía trước, dù sắc mặt tái nhợt và đang kiệt sức nhưng vẫn cố đứng ra giúp anh.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt anh.
“Tôi đi tìm cô, cô sẽ làm gì?”
Lý Thanh Thanh tự hào đáp: “Người trong thôn này đều là họ hàng của tôi, tôi có thể đi tìm trưởng bối mách tội.
Còn nếu kẻ đó không phải họ Lý, tôi còn có ba anh trai và rất nhiều anh em họ, các anh ấy sẽ giúp anh lấy lại công bằng.”
“Ha ha ha.”
Tiếng cười lại vang lên trong sân.
“Con bé Thanh hài hước quá.”
Bà hai Trang khẽ lau khoé mắt vì cười nhiều, vuốt tóc Lý Thanh Thanh: “Lúc nãy bà hai nói sai rồi.
Thanh Thanh nhà ta vừa xinh đẹp lại còn có học thức thế này, kiểu gì chẳng tìm được người tốt.
Thằng nào dám chê bai, mấy đứa thanh niên thôn ta sẽ xử đẹp thằng đó.”
“Đúng thế, bà hai!” Lý Thanh Thanh ôm lấy bà: “Bà nuôi cháu khôn lớn, Lục thanh niên trí thức là người ở xa, bà muốn cháu và anh ấy thành đôi.
Đến lúc đó lỡ như cháu gả về nhà anh ấy ở một nơi xa ơi là xa, bà sẽ không được nhìn thấy cháu nữa, bà không nhớ cháu sao?”
“Nhớ chứ, nhớ chứ.
Bà sợ bà mà bảo không nhớ, cháu sẽ khóc lóc chạy ra phần mộ tổ tiên mách tội bà mất!”
Tiếng cười rộn ràng vang vọng khắp sân.