Sáng sớm tinh mơ, 6 giờ sáng, Thẩm Mộng Dao bỗng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, cô hoảng hốt nhìn quanh căn phòng tối om.
Ánh sáng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, le lói chiếu sáng căn phòng, làm cho cô nhận ra đây là gian phòng quen thuộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô gặp ác mộng, nhớ lại giấc mơ ngột ngạt vừa rồi, cảm giác nặng nề và chân thật đến đáng sợ.
Cả tuần nay cô đều mơ thấy giấc mơ này.
Trong mơ, khung cảnh xung quanh có vẻ như những năm bảy mươi, tám mươi, bố cô sống ở một vùng quê nghèo khó, cuộc sống rất túng quẫn.
Bố cô làm lụng vất vả kiếm tiền nhưng đều bị ông bà nội lấy hết đi để nuôi cả nhà chú hai và chú ba.
Mẹ cô ở nhà làm việc vật vả cả đời, đến 40 tuổi, bởi vì cực nhọc quá độ, thân thể không tốt mà trở nên già nua.
Còn cô bởi vì là con gái, ở nhà không được chào đón, hơn nữa ông bà nội vì lót đường cho cháu trai, muốn đem cháu gái gả đi để đổi lễ hỏi, căn bản mặc kệ tướng mạo nhân phẩm đối phương như thế nào, chỉ cần lễ hỏi cao, coi như món hàng để đổi chác.
Cô là cháu gái không được coi trọng nhất trong nhà, cũng là người đầu tiên bị gả ra ngoài.
Ông bà nội dùng cô đổi lấy hơn 600 đồng tiền sính lễ, gả cô cho một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều, thoạt nhìn cũng không kém bố cô là bao.
Nửa đời sau đó của cô trải qua vô cùng thê thảm cho đến khi chết đi!
~
Cô xem thời gian, chuẩn bị đi làm bữa sáng, kết quả mới mở cửa, liền thấy Thẩm Dược Quân và Chu Tuệ Mẫn bước ra với vẻ mệt mỏi, quầng thâm trên mắt rõ rệt.
Cô ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Bố mẹ, bố mẹ lại gặp ác mộng à? Có phải giấc mơ đó nữa không?”
"Ừ, dạo này mẹ hay mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó, Tiểu Dao à, có phải giấc mơ đang báo cho chúng ta điều gì đó không? Sao mẹ lại mơ thấy giấc mơ đó nhỉ?", Chu Tuệ Mẫn lo lắng.
Thẩm Dược Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu là báo mộng, có lẽ là muốn nhắc nhở chúng ta điều gì đó?”.