Xuyên Về Thập Niên 80 Ta Cùng Cả Nhà Tích Trữ Vật Tư Nhờ Nằm Mơ


“Khó khăn cho chị, bà cụ ấy thật là quá đáng, khám bệnh cũng không chịu chi tiền, nhất quyết phải làm ầm lên đến mức chia nhà chia cửa như vậy…”

Chu Tuệ Mẫn mỉm cười, cũng không nói xấu Thẩm lão bà, dù sao bà rất rõ ràng, những người trong thôn này chưa chắc đã thật lòng bênh vực bà, có thể chỉ là thấy gió chiều nào xoay chiều ấy nói mấy câu cho có lệ mà thôi, không thể tin là thật được.


“Bà ấy là trưởng bối, muốn làm gì thì làm, dù sao bây giờ nhà đã chia rồi, sau này chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được.

” Chu Tuệ Mẫn nói, lời nói nước đôi nước ba, tuyệt đối không cho người khác cơ hội tìm bà gây phiền phức.


Lại hàn huyên thêm vài câu, Chu Tuệ Mẫn liền lấy cớ vội vàng, tiếp tục đi về phía căn nhà xiêu vẹo.


Đợi Chu Tuệ Mẫn về đến nhà thu dọn xong đồ đạc mua về, vừa hay, Thẩm Dược Quân dẫn theo Thẩm Mộng Dao cũng đã về.


“Mẹ, mẹ xem con và bố đã bắt được gì này!” Thẩm Mộng Dao như thể dâng vật báu, lấy gà rừng và thỏ rừng giấu dưới đáy gùi ra cho Chu Tuệ Mẫn xem.


“Ôi, giỏi quá vậy, còn đi săn nữa cơ đấy!” Chu Tuệ Mẫn hết lời khen ngợi.


“Chỉ là mấy con gà rừng thỏ rừng thôi mà, đâu có phải là đi săn gì đâu, em nói quá rồi đấy.


” Thẩm Dược Quân nói.


Chu Tuệ Mẫn liếc ông một cái, ghét bỏ nói: “Chắc chắn không phải anh bắt được rồi, là Dao Dao nhà mình bắt được, em đang khen Dao Dao đấy, có nói gì với anh đâu, anh xen vào làm gì.



Thẩm Dược Quân: “…” Bị vợ ghét rồi?

Phải nói là vợ chồng với nhau nhiều năm như vậy, Chu Tuệ Mẫn rất hiểu chồng và con gái của mình, không cần hỏi cũng xác định được là do Thẩm Mộng Dao bắt.


Thẩm Mộng Dao nhìn bố mẹ đấu khẩu, không nhịn được cười, sau đó mới lên tiếng: “Mẹ ơi, khi nào chúng ta đến huyện thành bán đồ, có thể tiện thể bán luôn mấy con gà rừng thỏ rừng này, chắc là đổi được một ít tiền đấy.



Bản thân gia đình ăn thì không cần thiết nữa, đồ dự trữ trong không gian đã giải quyết hoàn hảo vấn đề ăn uống của bọn họ.


“Được đấy! Dao Dao nhà mình giỏi quá!” Chu Tuệ Mẫn khen ngợi, sau đó kể lại chuyện gặp dân làng buôn chuyện trên đường về, “Mẹ đã trả lời theo như chúng ta đã bàn bạc.



Thẩm Dược Quân và Thẩm Mộng Dao đều gật đầu.



Muốn đến huyện thành buôn bán, trước tiên phải có dụng cụ, bọn họ không thể nào biến ra đồ vật từ hư không, chỉ có thể nhắm vào dân làng mà thôi - đi mượn nhà khác!

“Nhà lão Trần kế bên có xe đẩy bán bánh tráng.

” Chu Tuệ Mẫn nói.


Nói là kế bên, kỳ thật cũng không tính là gần, nhà lão Trần không đến nỗi hẻo lánh như vậy, chỉ là tính ra là nhà gần với căn nhà xiêu vẹo của bọn họ nhất thôi.


Trước đây nhà lão Trần từng đẩy xe đi bán bánh tráng ở huyện thành, gần đây là do vợ lão Trần mang thai, tạm thời không thể kinh doanh nhỏ lẻ được nữa, mới để xe đẩy ở nhà.


“Nói thẳng là mượn, chưa chắc lão Trần đã đồng ý, hay là chúng ta nói là thuê đi.

” Thẩm Dược Quân hiến kế.


Thẩm Mộng Dao gật đầu, con bé cũng cảm thấy thuê thì tốt hơn, không nợ nần gì, nhận tiền trao hàng, tránh sau này xảy ra tranh chấp gì, vẫn là tính toán rõ ràng vẫn tốt hơn.


“Đúng đấy, chúng ta sẽ thuê!”

“Vậy thì đưa bao nhiêu tiền thuê là hợp lý đây?” Chu Tuệ Mẫn có hơi khó xử, dù sao bây giờ đối ngoại, cả nhà bọn họ chỉ còn lại một đồng tài sản.


“Hay là như vậy đi,” Thẩm Mộng Dao chợt nảy ra một ý tưởng, trong đầu lập tức có cách giải quyết, “Chúng ta trả hai hào tiền thuê một ngày, nhưng mà trả theo ngày, thêm vào đó nói vài lời ngon ngọt, chắc là nhà bọn họ sẽ đồng ý.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận