Xuyên Về Thập Niên 80 Ta Cùng Cả Nhà Tích Trữ Vật Tư Nhờ Nằm Mơ


Cô cũng không mong đợi đối phương sẽ đồng ý ngay, vì vậy cố ý báo giá cao hơn một chút, chính là để có khoảng trống mặc cả.


Đối phương cũng là người thông minh, phát hiện ra Thẩm Mộng Dao vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào tấm bảng giá trong tiệm thuốc của mình, đoán được ý đồ của Thẩm Mộng Dao.


“Hai người nghe này, số thảo dược này chúng tôi thu về còn phải sơ chế, bào chế, không phải cứ thế mà đem bán đâu.

Vả lại, chúng tôi bán đi cũng phải kiếm lời chút đỉnh chứ, tám hào quả thực hơi cao, bốn hào, tôi lấy hết chỗ này của hai người, cũng đỡ phải đi hỏi thêm chỗ khác.

” Đối phương nói.


Thẩm Mộng Dao thầm nghĩ người này thật sự quá đáng, vừa ép giá đã thẳng tay giảm một nửa, biết thế lúc nãy cô nên nói cao hơn.


Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể cố gắng thêm.


“Bốn hào ít quá, bố, nếu ông ấy không có thành ý thu mua, hay là chúng ta chịu khó đi thêm mấy chỗ nữa xem sao?” Thẩm Mộng Dao cố ý nói, nếu không thương lượng được cô cũng có thể đi.



Thẩm Dược Quân suy nghĩ một chút, cảm thấy Chu Tuệ Mẫn còn đang đợi bọn họ, hơn nữa còn phải bán gà rừng, thỏ rừng, không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây.


“Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người nhường một bước, bốn hào quả thực không bán được, sáu hào, sáu hào tôi bán hết cho ông.

” Thẩm Dược Quân nói.


Thẩm Mộng Dao cố ý ra vẻ rất khó, kỳ thực sáu hào là mức giá cô hài lòng, lúc nãy cô cũng định nói giá này, nhưng vẫn phải diễn cho giống một chút.


“Bố, sáu hào cũng rẻ quá, chúng ta đi chỗ khác thôi…” Nói xong, Thẩm Mộng Dao kéo Thẩm Dược Quân định bỏ đi.


Đối phương cũng không muốn để bọn họ bỏ đi thật, vội vàng đồng ý.


“Được! Được được được, sáu hào thì sáu hào, tôi đi lấy tiền cho hai người đây.



Hai bố con nhìn nhau cười, phối hợp thật ăn ý.


Bán hết thảo dược, đổi lấy sáu hào, coi như cũng được.


Đi ra ngoài, hai người lại bắt đầu tìm nơi bán đồ ăn, những quán nhỏ thường không nhận gà rừng, thỏ rừng thế này, còn nhà hàng thì trong huyện chỉ có mấy quán, vì vậy hai người trực tiếp đến nhà hàng.


Lần này đã rút kinh nghiệm, trước tiên đi dọ giá một vòng.


“Mấy con gà rừng, thỏ rừng này gộp lại, ít nhất cũng phải bán được năm đồng, nếu không thì lỗ quá.

” Thẩm Mộng Dao nói.



Thẩm Dược Quân gật đầu, ông cũng đồng ý mức giá này.


Cuối cùng sau một hồi thương lượng, có một nhà hàng đồng ý mua hết số gà rừng, thỏ rừng với giá năm đồng.


“Đi thôi Dao Dao, về giúp mẹ con tráng bánh nào.

” Thẩm Dược Quân giục.


“Vâng ạ.

” Thẩm Mộng Dao bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ bố đi giúp mẹ, không thêm phiền là may rồi.


Trong chuyện tráng bánh kếp, đúng là chỉ có Chu Tuệ Mẫn mới có tiếng nói.


“Bà xã, anh với con tổng cộng bán được năm đồng sáu hào.

” Thẩm Dược Quân vừa nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn, vội vàng đưa số tiền vừa kiếm được cho bà, đúng là hình ảnh một ông chồng ngoan ngoãn.


“Giỏi quá, thế là kiếm được năm đồng sáu hào rồi, em còn chưa khai trương đây này!” Chu Tuệ Mẫn đếm tiền, rất hài lòng.



Suy cho cùng, làm ầm ĩ nửa ngày đòi chia nhà, cuối cùng cũng chỉ nhận được 3 đồng, mà hôm nay bán đồ chưa gì đã kiếm được năm đồng sáu hào.


Trừ đi công sức lên núi xuống đồi bắt thú rừng, năm đồng sáu hào này coi như là lãi ròng, không có giá vốn, quả thật không ít.


“Chỉ là may mắn thôi, gà rừng, thỏ rừng không phải ngày nào cũng bắt được, kỳ thực thảo dược cũng không bán được bao nhiêu tiền.

” Thẩm Dược Quân nói.


“Vẫn là Dao Dao nhà chúng ta giỏi nhất.

” Chu Tuệ Mẫn lập tức khen con gái.


“Đúng là may mắn, thu nhập chính của chúng ta vẫn phải dựa vào bán bánh kếp.

” Thẩm Mộng Dao nói, đây mới là nguồn thu nhập ổn định lâu dài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận