Suốt quá trình, Lôi Hướng Dương luôn im lặng quan sát.
Mộc Dương có hơi sợ nắng cho nên lúc đi sang có mang theo một cái nón cói từ nhà mình.
Lúc này cô đội nón cói, đi lên phía trước Lôi Hướng Dương, vừa đi vừa hỏi tin tức từ Lôi Hướng Dương: “Cậu có quen thân với Mộc Hồng Tinh không?”
Lôi Hướng Dương lắc đầu: “Không thân lắm.
Chẳng qua là thành tích tốt, luôn trong năm người cao điểm nhất lớp.”
Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Lôi Hướng Dương, lập tức đoán được: “Hai người còn là bạn cùng lớp à? Vậy sao cậu không đi học nữa?”
Câu này chỉ là vô thức hỏi ra, đến khi hỏi rồi Mộc Dương mới kịp phản ứng lại, tình hình hiện giờ của Lôi Hướng Dương làm sao tiếp tục đi học cho được? Tiền đâu mà học?
Mộc Dương vội nói: “Xin lỗi cậu.”
Lôi Hướng Dương cũng không để ý, cạu nói thêm: “Mộc Hồng Tinh hình như rất muốn học lên nữa.”
Mộc Dương đáp một tiếng ừ, “Tôi cũng nhìn ra.
Cho nên anh ta mới có thể nghĩ đến chuyện bán tôi đi.
Chỉ là với cách đó, cũng không biết sau này học lên cao rồi anh ta có cảm thấy nhục nhã xấu hổ hay không?”
Đã là người có trái tim thì làm chuyện như vậy chắc hẳn đều sẽ thấy nhục nhã.
“Cậu chắc chắn là dù thế nào thầy bói Trần vẫn sẽ giúp chúng ta chứ?” Lúc Mộc Dương hỏi câu này, rất toan tính.
Cô hỏi là “chúng ta” chứ không phải “tôi”.
Vì sao tự nhiên lại muốn kéo Lôi Hướng Dương xuống nước cùng? Là vì muốn khiến Lôi Hướng Dương dốc lòng dốc sức giúp đỡ.
Mặc dù dùng chút mưu kế như vậy toan tính với thiếu niên tốt bụng trước mắt có hơi quá đáng, nhưng Mộc Dương vừa áy náy vừa bày tỏ: Tình thế ép buộc thôi.
Hết cách, mấy người bên nhà họ Mộc chẳng dựa được vào ai, bây giờ chỉ có duy nhất cách này, tuyệt không thể có chuyện ngoài ý muốn nào.
Chẳng qua Lôi Hướng Dương lại rất rạch ròi: “Là cô, không phải chúng ta.
Thầy bói Trần chắc sẽ không từ chối.
Việc này cũng coi như tích đức.
Chẳng qua tự cô phải suy nghĩ kỹ.”
Mộc Dương hơi nhíu mày: “Có gì tôi cần phải nghĩ kỹ à?”
“Nghe nói bên nhà kia điều kiện không tồi, cô có ở lại nhà họ Mộc thực ra cũng chịu khổ mà.” Đừng trông Lôi Hướng Dương còn nhỏ tuổi, lời cậu nói lại rất chín chắn.
Mộc Dương nghe xong lại buồn cười: “Kể cả tôi muốn hưởng phúc cũng nên hưởng từ thành quả mình tự kiếm từ hai bàn tay mình, cầm thứ tôi nên cầm.
Cần gì phải bán chính mình như thế?”
“Hơn nữa tôi cảm thấy tôi cũng không đáng tiền đến thế.” Mộc Dương nói một câu thật lòng.
Đây là cô thật sự thấy vậy.
“Cô rất thông minh.” Lôi Hướng Dương cân nhắc trong thoáng chốc, tìm được một câu khen ngợi phù hợp.
“Có điều cô còn nhỏ quá.” Lời này là lời thật.
Mộc Dương năm nay mới 13 tuổi, ở độ tuổi này rất khó xử.
Muốn ra ngoài kiếm tiền thì tuổi còn quá nhỏ, còn ở nhà thì lại chịu thiệt thòi.
“Qua chuyện này, chắc chắn nhà cô sẽ càng không thích cô, bà nội cô…” Lôi Hướng Dương không nói nốt câu.
Nhưng mà Mộc Dương hiểu ý anh.
Mộc Dương không nhịn được nghĩ: Xem ra nết người của Dương Thục Phương ở trong thôn này đúng thật là không ra gì.
Nếu không Lôi Hướng Dương đã đã không nói như thế.
Mộc Dương chậm rãi nói một câu: “Có gì đáng sợ đâu? Nhanh thôi bọn họ sẽ không quản tôi được nữa.
Sắp tới vụ mùa rồi.
Hơn nữa nếu như tôi có thể kiếm tiền thì sao?”
Có thể kiếm tiền đương nhiên không cần nói nhiều, là người thì đều sẽ nhìn Mộc Dương với cặp mắt khác.
Với tính cách thấy tiền là sáng mắt của Dương Thục Phương, Mộc Dương nghĩ, không chừng bà ta có thể tung cô lên tận trời.
Lôi Hướng Dương cảm thấy khẩu khí của Mộc Dương hơi mạnh dạn quá: “Tiền nào dễ kiếm vậy?”
Mộc Dương đương nhiên không thể nói cho Lôi Hướng Dương biết mình đến từ thế kỷ 21.
Càng không có khả năng nói với Lôi Hướng Dương, chính sách sau này sẽ thay đổi như thế nào, xã hội sẽ phát triển ra sao, rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội buôn bán.
Dù sao những lời này có nói ra Lôi Hướng Dương cũng sẽ không tin.
Vậy nên lời cuối cùng Mộc Dương chỉ có thể nói với Lôi Hướng Dương chắc như đinh đóng cột: “Thời đại bây giờ là thời đại tốt nhất.
Chỉ cần chịu dành tâm sức, chịu khó chịu khổ thì chắc chắn có thể kiếm được tiền.”
“Bây giờ nghề kiếm được tiền nhất là công nhân, nhưng cho dù là công nhân thì một tháng tiền lương cũng không quá nhiều.” Lôi Hướng Dương nói một câu như thế.
Cuối cùng tiếc nuối nói: “Hơn nữa học nghề mất rất nhiều năm.”.