Trước đó cô cũng đã suy nghĩ kỹ về cách đối phó với Trương Hiểu Dung và Mộc Trung Quốc rồi.
Trong trí tưởng tượng của cô, đó chỉ là vấn đề duy trì tình cảm gia đình hời hợt mà không có quá nhiều ràng buộc.
Dù sao thì cô cũng đã 30 tuổi rồi, nghĩ thế nào cũng thấy nhận một người phụ nữ 30 tuổi làm mẹ có chút kỳ cục.
Nhưng lúc này Mộc Dương hoảng sợ phát hiện ra một sự thật: Có một số chuyện hình như không giống như những gì cô đã tưởng tượng và dự tính.
Điều khiến Mộc Dương càng thêm hoảng sợ là cô dường như không có cách nào ngăn cản những chuyện này.
Nhưng Mộc Dương đương nhiên không có khả năng nói ra những chuyện này, cho nên cuối cùng Mộc Dương chỉ đáp lại bằng câu hứa hẹn với Trương Hiểu Dung.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không nói đâu.”
“Con nói mẹ nghe đi, con định dùng số tiền đó làm gì?” Giao số tiền lớn như vậy cho Mộc Dương làm Trương Hiểu Dung có chút lo lắng nên bà hỏi cô.
Mộc Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn không nói dự định của mình ra cho Trương Hiểu Dung biết, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Mẹ, bán cả tóc của con đi đi?”
Mộc Dương cũng được kế thừa chút gen của Trương Hiểu Dung, nhìn qua cũng có mái tóc khá tốt.
Trương Hiểu Dung ngẩn ra: “Để làm gì à?”
“Con cũng giống mẹ mà.
Với cả không phải cũng có thể bán lấy tiền đấy ư?” Mộc Dương cười nói, đè xuống hết thảy cảm xúc, sau đó rửa sạch đám rau lợn ba hai lần: “Đi, con phụ mẹ nấu cơm cho.”
Mộc Dương chủ động làm việc như vậy làm cho Trương Hiểu Dung lại lần nữa chấn động.
Kể từ khi Mục Dương rơi xuống nước và sống sót, cô đã không còn tích cực làm việc nhà như trước nữa.
Trương Hiểu Dung tưởng rằng Mộc Dương cố ý lười biếng vì cảm thấy không khỏe, nhưng hôm nay Mộc Dương lại chủ động như vậy—
Trước khi đặt cây rau lại, Mộc Dương lại hỏi Trương Hiểu Dung: “Sao mẹ không để tiền đó cho anh con đi học?”
Trương Hiểu Dung bị hỏi hơi sững sờ chốc lát, sau đó cười bất đắc dĩ trả lời con gái: “Con và anh con đều là con của mẹ mà.
Hơn nữa, anh con đi học bà nội con sẽ cho tiền thôi.”
Chỉ một câu này lại khiến Mộc Dương sững người lại.
Thành thật mà nói, trong lòng Mộc Dương vốn cảm thấy Trương Hiểu Dung vẫn hơi trọng nam khinh nữ.
Nhưng bây giờ Trương Hiểu Dung nói ra câu này, có thể thấy được bà ấy cũng không phải như vậy.
Kiểu phụ nữ nhu nhược lại nghe lời như Trương Hiểu Dung, có lẽ chỉ là quá vô tư với con cái mình nên mới làm ra việc hồ đồ như vậy.
Bà chỉ nghĩ rằng bán con gái đi cho con trai đi học cũng là cho con gái có thể có được cuộc sống tốt.
Mộc Dương thở dài một hơi não nề.
Trương Hiểu Dung tức thì cảm thấy căng thẳng: ”Làm sao vậy? Mẹ nói sai gì à?”
Mộc Dương nghiêm túc nhìn Trương Hiểu Dung: “Mẹ nói rất đúng, chỉ là con tưởng rằng trước kia mẹ chỉ thương anh con thôi.”
Trương Hiểu Dung vội vàng giải thích: “Có phải như vậy đâu, căn bản không phải như vậy, con đừng nghĩ vớ vẩn.”
Lúc này Mộc Dương mới lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: “Được rồi, mình nấu cơm thôi mẹ, nếu không tí nữa bà nội lại mắng cho.
Lần sau mẹ dẫn con đi bán tóc nhé.”
Mộc Dương mạnh mẽ lại quả quyết nói, với tính cách của Trương Hiểu Dung thì không có cách nào phản đối được.
Trương Hiểu Dung muốn tiếp tục khuyên thêm vài câu, nhưng Mộc Dương nào cho bà cơ hội ấy chứ?
Trương Hiểu Dung vừa đi vào bếp, Trần Xuân Hoa liền kiếm cớ nói mình phải trông con trai, bảo Trương Hiểu Dung tiếp tục nấu cơm.
Mộc Dương bĩu môi, cô biết Trần Xuân Hoa đã đi sẽ không quay lại nấu cơm nữa.
Điều khiến cô tức giận nhất chính là thái độ của Trương Hiểu Dung, bà đã quen coi chuyện này là bình thường mà đồng ý, hơn nữa nửa câu thừa thãi cũng không nói.
Mộc Dương không nhịn được mà trách móc một câu: “Bác gái lúc nào cũng như vậy, mẹ sao mà cứ không lên tiếng thế? Việc nhà cơ bản đều là mẹ làm hết, mẹ không biết mệt ạ?”
Thái độ của bà Trương Hiểu Dung ngược lại rất bình tĩnh.
Thậm chí Trương Hiểu Dung còn cười một cái, sau đó nói với Mộc Dương một câu như thế này: “Chịu thiệt một chút cũng không sao, người già không phải nói là chịu thiệt là phúc hay sao? Hơn nữa đều là người một nhà, ai làm nhiều ai làm ít một chút cũng không vấn đề gì.”.