Khiết An vừa giúp nàng thay y phục vừa kể lại quá trình cả hai cùng Vĩnh Ninh kết bạn.
Vì không có ký ức về những người xung quanh ngoài những dòng chữ trong cuốn tiểu thuyết kia , may mà vị đại tiểu thư này sau đó cơ thể đột nhiên yếu đi nên suốt ngày chỉ ở trong phủ dưỡng bệnh vì thế cũng không biết mấy việc này nếu không nàng cũng không biết lấy lý do gì để biện minh nữa, nàng gật gật rồi hỏi tiếp: “Vậy công chúa và tướng quân gặp nhau lúc nào vậy?”
Khiết An vừa xoay vòng ngắm nghía nàng vừa trả lời: “Vào hai tuần trước khi công chúa bị thích khách hành thích trong ngự hoa viên thì Lâm tướng quân vô tình bắt gặp và cứu công chúa một mạng.
Lúc công chúa thấy hình dáng uy nghiêm soái khí của ngài ấy thì trái tim đã trao luôn cho người ta rồi!”
Khiết Anh chau mày: “Nếu lúc này thì chỉ mới là ở đầu cốt truyện, chỉ cần để Lâm Mặc bày tỏ nữa là xong.” Nàng xoay lại nhìn Khiết An hỏi tiếp: “Vậy còn Lâm tướng quân thì sao?”
Khiết An vừa dẫn nàng ra ngoài vừa thở dài: “Haizzz! Còn sao nữa.
Chỉ biết cật lực trốn tránh tình cảm này.
Nhưng muội nhìn ra được ánh mắt mà mỗi khi ngài ấy nhìn công chúa thì trong mắt chứa đầy tình ý nhưng có lẽ vì gia cảnh và phẩm vị nên ngài ấy tự ti không dám thổ lộ.”
Lời nói vừa dứt thì cả hai cũng đi đến đại sảnh nơi mở tiệc.
Nghiêm Trung tươi cười bước đến dìu nữ nhi ra và nói: “Đa tạ các vị hôm nay đã đến chúc mừng trưởng nữ của ta khỏi bệnh.
Nào mời mọi người nhập tiệc, xin mời!!!”
Nàng cúi đầu chào mọi người rồi khách khứa bắt đầu dùng tiệc.
Nghiêm Trung hôm nay không biết đã bị các vị kia chuốc cho biết bao nhiêu là rượu.
Vĩnh Ninh nhìn thấy nàng nên sau khi dùng một chút thì đứng dậy bước đến nơi bàn trà bên cạnh ngồi xuống nói: “Muội đã khỏe hơn chưa? Ta thấy sắc mặt muội có vẻ còn xanh lắm đó!”
Khiết Anh định đứng lên thì Vĩnh Ninh đã khoát tay ý bảo không cần hành lễ, nàng cười nói: “Đa tạ công chúa! Muội đã đỡ hơn nhiều rồi ạ!”
Vĩnh Ninh an tâm gật đầu nói tiếp: “Khi nào khỏe hẳn hai muội vào cung chơi với ta đi, dạo gần đây ta thật sự rất buồn đó.”
Khiết An cười đáp: “Dạ công chúa, tỷ tỷ khỏe lại bọn muội sẽ vào thăm người.”
Vĩnh Ninh gật đầu xong rồi ngồi ngắm khung cảnh Cao phủ, hôm nay Cao phủ trang trí rất đẹp.
Các chậu hoa đầy màu sắc được sắp xếp xung quanh mỗi góc của Cao phủ.
Trước cổng cũng có hai giỏ hoa to đặt hai bên cửa thật đẹp mắt, phía trên nơi bày tiệc được treo vải hồng phấn trông cực kỳ nổi bật.
Vĩnh Ninh quay sang nhìn cả hai hỏi: “Bữa tiệc hôm nay ai là người trang trí mà kiểu cách trông lạ mắt vậy?”
Khiết An nghe vây thì cười đến híp mắt nói: “Dạ là tỷ tỷ ạ! Tỷ ấy là người đưa ra chủ ý cho các gia nhân làm đấy ạ! Người thấy thế nào?”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Thật sự rất đẹp và lạ mắt nữa nha! Nửa tháng nữa trong cung có tổ chức buổi tiệc mừng thọ thái hậu hay lúc đó muội vào giúp một tay trang trí buổi tiệc đó có được không?”
Khiết Anh mỉm cười gật đầu: “Dạ được a!”
Vĩnh Ninh vui mừng nói: “Vậy quyết định thế nhé! Thôi ta về đây, cũng đã trễ rồi!” Cả hai đứng lên hành lễ: “Cung tiễn công chúa hồi cung ạ!” Vĩnh Ninh vẫy tay tạm biệt rồi xoay người ra về.
Khiết Anh khẽ chống cằm suy nghĩ: “Giờ phải làm sao se duyên đây? Phải chi là người thường thì dễ rồi nhưng đằng này lại là công chúa đương triều.
Sai một li là đi đời nhà ma cả nhà luôn.”
Khiết An thấy nàng suy tư thì quay sang hỏi: “Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?”
Khiết Anh nói: “Ta đang nghĩ không biết làm sao se duyên được cho công chúa và Lâm Mặc đây.
Ta không muốn cái kết SE lặp lại đâu a~~”
Khiết An khó hiểu: “Ếch….xe?! Tỷ muốn ăn thịt ếch sao?”
Khiết Anh quay sang nhìn cô đôi mắt ngưỡng mộ thầm nghĩ: “Thông minh gê! Mình nói SE mà thím này dịch thành mình thèm ăn thịt ếch luôn.
Tại hạ thật khâm phục.” Cô lắc đầu: “Không phải.
Tỷ nói là làm sao cho tên Lâm Mặc não ếch kia chịu bày tỏ tình cảm với công chúa đây.
Muội nhìn công chúa xem, trong mắt dường như lúc nào cũng có một phần ưu tư không thể giải bày ra vậy.”
Khiết An gật đầu rồi đưa tay xoa xoa cằm và nói: “Để muội cũng tỷ nghĩ cách xem sao.
Muội cũng mong hai người đó thành đôi.
Công chúa xinh đẹp mỹ miều, tướng quân tuổi trẻ tài cao thật xứng đôi.” Khiết Anh gật đầu rồi cùng nhau suy nghĩ mặc cho âm thanh ồn ào của những khách khứa ngồi bên cạnh nói vang vọng cả phủ.