Chiều đến, sau khi dùng cơm xong thì cả nhà bốn người ra phía trước hậu viện uống trà, Khiết Anh cầm ly trà lên hớp một ngụm rồi quay sang Nghiêm Trung hỏi: “Phụ thân, con nghe nói hoàng cung có tổ chức cuộc thì võ trạng đúng không ạ?”
Nghiêm Trung gật đầu: “Đúng vậy, ta đang muốn giúp một số tướng quân ở doanh trại ghi danh để so tài đấy.”
Khiết An nghe vậy liền nói: “Con còn nghe nói nếu lần này Lâm tướng quân đạt danh hiệu võ trạng sẽ được ở bên công chúa đó phụ thân.”
Ông nheo mắt nhìn hai nữ nhi của mình: “Sao các con chuyện gì cũng biết hết vậy? Còn nhanh hơn ta nữa.”
Khiết Anh chống một tay lên bàn đỡ một bên má nói: “Vì con là nguyệt lão a! Không nắm tình hình sao có thể se duyên được ạ!” vừa nói nàng vừa cười cười nhìn ông.
Túc Trân nghe vậy thì quay qua nói với ông: “Hay là chàng hãy tập luyện thêm cho Lâm Mặc đi, nếu y là võ trạng thì cả Cao phủ chúng ta cũng coi như qua đại nạn đó!”
Nghiêm Trung bật cười: “Lâm Mặc vốn là võ tưỡng ưu tú nhất trong quân doanh, trên chiến trường cũng rất hiếu chiến.
Nếu y là võ trạng thì quả thật như cá gặp nước.”
Khiết An nghe vậy thì lập tức nói: “Vậy người hãy giúp ngài ấy thành công đi ạ! Chúng con giúp ngài ấy tình duyên, người giúp về chức vị.
Hoàn hảo.”
Nghiêm Trung hừ nhẹ: “Hai đứa giỏi nhỉ? Ai bảo hai đứa se duyên hả? Giờ còn lôi cả lão phu vào nữa sao?”
Khiết Anh và Khiết An cùng nhau đưa ánh mắt cún con nhìn ông: “Phụ thânnnnn!”
Túc Trâ nhìn hai nữ nhi mình làm nũng mà bật cười: “Thôi, chàng hãy giúp chúng nó đi! Cũng là chuyện tốt mà.”
Nghiêm Trung gật đầu: “Được rồi, ta sợ hai đứa thật đó.” Cả hai mỉm cười tiếp tục cùng nhau thưởng trà ngắm trăng và bàn nhau về những môn thi và cách tập luyện cho Lâm Mặc.
-------------*******-------------
Hôm sau, Khiết Anh cùng Khiết An và Nghiêm Trung cùng nhau đến doanh trại, vừa bước vào ông đã cho gọi hết các tướng dưới trướng ông đến lều của ông họp mặt.
Một khắc sau, tại lều Cao tướng quân có mặt tổng là mời bảy vị trưởng quân đứng trước mặt ông quỳ xuống hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Cao tướng quân!”
Ông vẫy tay nói: “Đứng lên đi! Hôm nay ta đến là muốn thông báo là hoàng cung có tổ chức cuộc thi võ trạng để tuyển người giỏi nhất.
Đây là cơ hội các người trổ tài, nếu vừa ý thánh thượng thì công danh sẽ rộng mở như cá gặp nước vậy.
Vì các ngươi đều là trưởng quân do ta đào tạo nên ta có ý muốn tất cả các người hãy dự thi, không biết các người có muốn không?”
Lâm Mặc cúi đầu nói: “Chúng thuộc hạ sẽ tham gia.
Nhất định không làm tướng quân thất vọng đâu ạ!”
Ông gật đầu hài lòng: “Được rồi, các ngươi lui đi riêng Lâm tướng quân ở lại cùng ta bàn bạc về các mục thi đấu và phương pháp luyện tập.” Tất cả mọi người cúi đầu lui ra.
Lâm Mặc nhìn ông khẽ hỏi: “Tướng quân! Thi võ trạng năm nay gồm những mục nào vậy ạ?”
Nghiêm Trung đứng lên bước xuống nơi Lâm Mặc đúng nói: “Cuộc thi gồm năm phần: Tiễn pháp, kiếm pháp, quyền pháp, đao pháp và thư pháp.
Ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Lâm Mặc ngạc nhiên: “Có cả thư pháp sao ạ?”
Khiết An đang ngồi uống trà cùng Khiết Anh ở dãy ghế bên cạnh đứng lên nói: “Đúng vậy, hoàng thượng cần là một võ trạng tài ba nhưng cũng phải phong nhã nên tướng quân phải chịu khó rồi!”
Khiết Anh ngồi bên cạnh bổ sung thêm: “Nếu ngài đạt tước vị võ trạng thì có khả năng đường đường chính chính đến với công chúa rồi nha!”
Lâm Mặc nghe vậy thì càng hạ quyết tâm: “Thuộc hạ nhất định sẽ không làm tướng quân thất vọng.
Nhưng thư pháp thì….” Không phải y không biết chữ nhưng mà vì suốt ngày cầm đao cầm kiếm nên chữ cũng ngoằn nghoèo y như gà bới, nếu đi thi e là làm trò cười cho cả thiên hạ rồi đi.
Khiết An tự tin nói: “Cái đó ta đã có cách.
Ngài không cần lo.
Chỉ cần ngài cố gắng là được.”
Lâm Mặc cúi đầu nói: “Thuộc hạ nhất định không làm tướng quân và nhị vị tiểu thư thất vọng đâu ạ!”
Nghiêm Trung gật đầu: “Tốt, giờ ngươi hãy cầm tờ giấy trên bàn ra cho mọi người xem rồi luyện tập theo những gì trong đây hướng dẫn.
Mai ta sẽ cho người đến luyện thư pháp cho các ngươi.” Lâm Mặc cúi đầu bước lên bàn
cầm tờ giấy rồi lui ra ngoài.
Khiết Anh, Khiết An và Nghiêm Trung cũng nhanh chóng quay về để kịp dùng bữa trưa.