Khiết Anh theo thói quen đưa ly trà lên mũi cảm nhận hương trà, hương thơm thoang thoảng của trà hòa cùng vị thanh mát của lá trúc xộc vào mũi khiến nàng thấy dễ chịu vô cùng, nhấp thử ngụm trà thì vị chát của trà lại lẫn với ngọt của lá trúc khiến vị giác tăng thêm một bật khoái cảm.
Khiết Anh nhìn sang A Tuyết tấm tắt khen: “Tay nghề pha trà của tỷ ngày càng lợi hại đó nha!”
A Tuyết mỉm cười: “Tỷ cũng chỉ thấy trúc trong đây để cũng không biết làm gì nên pha thử không ngờ khiến muội thích như vậy, vậy từ nay tỷ sẽ pha trà này cho muội dùng và học thêm vài loại khác để muội thưởng thức nhé?”
Khiết Anh đặt ly trà trong tay xuống cười nhẹ: “Ây da! Tỷ cứ pha trà ngon như vậy thì sao ta có thể đành lòng mà gả tỷ đi đây a!!!”
A Tuyết nghe vậy thì cười ra tiếng: “Ha ha….tỷ chưa từng nghĩ mình sẽ thành thân với bất cứ ai.
Lúc trước phải cực khổ cùng gia gia bán tranh kiếm sống thì tỷ đã biết thân phận mình như thế nào.
Về sau may mắn được muội cưu mang còn nhận tỷ làm biểu tỷ cùng với Cao tướng quân và phu nhân xem tỷ như người thân mà đối đãi thì tỷ đã mãn nguyện rồi.
Tỷ muốn kiếp này được hầu hạ tướng quân và phu nhân để đáp tạ ân tình mà Cao gia đã làm cho tỷ thôi.”
Khiết Anh cười khì: “Phải không đó nha! Đừng đến lúc đó lại đổ tại ta nên làm lỡ duyên của tỷ à nha!”
A Tuyết lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.
Mà muội muốn nói chuyện gì với tỷ?”
Khiết Anh bỗng nhiên có chút do dự khó mở lời, nàng cắn cắn cánh môi đỏ tươi của mình một chút rồi mới cất tiếng hỏi: “Tỷ…..có phải tỷ yêu thích vị Đông Nhạc thái tử kia?”
A Tuyết không ngờ nàng lại hỏi câu này nên có chút không biết trả lời thế nào, thấy cô bối rối Khiết Anh liền nói thêm: “Tỷ cứ nói thật đi, thật ra ta cũng phát hiện dường như tỷ đối với thái tử kia cũng có chút khác biệt.”
A Tuyết im lặng một chút rồi nở nụ cười buồn, hai bàn tay trắng trẻo vân vê ly trà còn đang nghi ngút khói nói: “Thích thì đã sao? Ngài ấy vốn là thái tử cao cao tại thượng há lại nhìn đến thân phận trôi nổi thấp hèn như tỷ
sao? Từ lúc đầu tỷ đã biết không thể chỉ là trái tim không nghe lời tỷ nữa mà
thôi.”
Khiết Anh nghe như vậy lại càng thấy bản thân mình tội lỗi vô cùng, nàng nhìn A Tuyết với ánh mắt hối lỗi nói: “Xin lỗi tỷ, là ta đã vô tình làm tỷ vướng phải chuyện buồn vốn không nên này.”
A Tuyết mỉm cười nói: “Có gì mà muội xin lỗi, cũng đâu phải là ý của muội chứ?”
Khiết Anh lắc đầu: “Đây vốn là ý của ta!”
A Tuyết có chút mờ hồ: “Hả????”
Khiết Anh đứng lên xoay người đưa lưng về bàn trà, hít sâu một hơi nói: “Ta có chuyện luôn giấu tỷ đó là ta và An An đang muốn se duyên cho Lâm tướng quân và công chúa đương triều, nhưng lại nghe thái tử muốn đến liên hôn với công chúa nên ta mới đưa ra kế sách là để tỷ tặng hoa cho y.
Vốn muốn để tỷ xuất hiện nhằm gây chú ý với thái tử kia để ngài ấy không để ý đến công chúa, như vậy chuyện ta muốn se duyên cho hai người họ sẽ không bị ai phá rối.
Cuối cùng quả thật là thái tử không còn bàn đến chuyện hôn sự nữa nhưng ta lại vô tình không để ý đến tỷ cũng là nữ nhi.
Đứng trước một người như thái tử thì khó mà không xao động, với lại y dường như có vẻ cũng có ý với tỷ thì làm sao tỷ không bị rung động.
Là do ta sai lầm không nghĩ đến tỷ nên khiến tỷ phải đau lòng mà ôm mối tương tư vô vọng này.” Nói rồi nàng xoay người lại bước đến ghế ngồi xuống nắm lấy tay A Tuyết mà khẩn thiết nói: “Tuyết tỷ tỷ, ta thành thật xin lỗi tỷ.
Là do lỗi của ta nên tỷ mới phải như vậy.Ta…..” Khiết Anh dường như bị nghẹn lại vì nỗi ân hận và cũng không biết phải xin lỗi với A Tuyết như thế nào về lỗi lầm ấy, nàng chỉ nhìn A Tuyết với đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ đầy sự tự trách.
A Tuyết sau khi nghe xong thì có vẻ hơi bị sốc, ánh mắt khó tin chớp chớp mà từ từ tiếp thu hết những gì nàng kể, phải mất một lúc thì A Tuyết mới nhìn nàng cười mỉm: “Khiết Anh, muội vốn là đại tiểu thư nhưng tỷ lại có chút quá phận xem muội và Khiết An là muội muội của mình mà yêu thương.
Chuyện này tỷ tuy có chút khó tiếp thu nhưng tỷ biết muội không có ác ý, chỉ là vô tình nên mới thành ra như vậy.
Với lại muội chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi thì suy tính sao có thể không sai sót? Tỷ không trách muội đâu, chắc đây là duyên số của tỷ nên muội cũng đừng tự trách mình nữa có được không?” Cô vừa nói vừa đưa tay lau giọt nước mắt tràn mi của Khiết Anh.
Khiết Anh càng nghe càng khó chịu trong tâm, cô thà rằng trách mắng nàng chứ đừng nhu thuận như vậy chỉ khiến nỗi ân hận càng thêm sâu, nàng nắm chặt tay A Tuyết nói: “Tỷ yên tâm, ta hứa sẽ tìm cho tỷ một mối lương duyên đẹp tựa công chúa vậy.
Khiết Anh này nói được làm được.”
Thấy ánh mắt tự tin của nàng A Tuyết cũng không muốn làm nàng mất hứng nên gật đầu hùa theo nói: “Được, được.
Nhân duyên của tỷ sẽ giao cho muội hết.
Muội muốn sao cũng được.”
Khiết Anh mỉm cười gật đầu: “Vậy giờ tỷ nói xem muốn tìm phu quân như thế nào nè?” A Tuyết cười ngượng ngùng rồi kể ra những gì mình mong muốn ở lang quân tương lai, cả hai vừa uống trà vừa trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.