Khiết Anh bị Túc Trân, Nghiêm Trung và Khiết An vây quanh ngay sau khi Thế Bảo rời đi.
Nghiêm Trung nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên hỏi: “Anh nhi, Con biết được phong tục kỳ lạ này từ đâu vậy?”
Túc Trân cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng đó, Cao gia chúng ta từ xưa nào có phong tục như vậy chứ?”
Khiết An cũng hiếu kỳ dò hỏi: “Tỷ tỷ, muội nhớ kinh thư trong phủ không có ghi chép về phong tục này mà, vậy tỷ biết được từ đâu?” A Tuyết cùng Dương Thanh cũng thắc mắc không kém nhưng lại không dám cất tiếng hỏi nên chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Khiết Anh có chút bối rối đưa tay lên xoa xoa mũi nói: “Là….đây là do lúc sau khi khỏi bệnh có đi dạo bên ngoài tìm kinh thư về đọc, vô tình con tìm thấy quyển sách lạ có viết phong tục này, thấy hay nên con muốn áp dụng vào thôi ạ”
Túc Trân hơi trợn mắt nhìn nàng: “Hôn sự là chuyện lớn cả đời, nào có thể để con có thể làm bừa sao? Anh nhi, ta thấy con càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi đó!” Tuy lời nói giống như đang quở mắng nhưng chất giọng vẫn
nhẹ nhàng tựa như bà đang trách nhẹ tiểu hài tử phạm lỗi vậy.
Khiết Anh mỉm cười nói: “Mẫu thân hãy yên tâm ạ, chuyện này cứ để con lo là được.”
Nghiêm Trung thở dài: “Đành vậy thôi, đã thông báo với hoàng đế luôn rồi còn có thể làm khác hơn sao? Đúng là không bao giờ hết ngạc nhiên với con mà.”
Khiết Anh cười cười: “Chỉ là một chút kinh hỉ thôi mà phụ thân.”
Khiết An có chút hoảng đáp: “Cái này là kinh hách chứ kinh hỉ chỗ nào đâu.”
Khiết Anh cười tươi: “Không sao mà! Chuyện này cứ để con!” Mọi người không ai nói gì, tất cả đều một tâm trang là không biết hôm ấy hôn lễ sẽ thành ra dạng gì.
Chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ là đã quỳ lạy tạ ơn trời đất rồi.
Sáng hôm sau, Nghiêm Trung từ sớm đã đến doanh trại xử lý quân vụ nên chỉ có Khiết Anh đang cùng Khiết An dùng bữa với Túc Trân thì Lý công công đi vào, ông đứng giữa sân dõng dạc nói to: “Cao Khiết Anh tiếp chỉ!”
Nghe vậy cả ba buông đũa xuống vội vàng bước ra giữa sân quỳ tiếp chỉ, Khiết Anh thầm mắng: “Trời đánh còn tránh bữa ăn! Đằng này hết canh ngay giờ ngọ truyền vào cung thì canh ngay giờ ăn bắt tiếp chỉ.
Đúng là tánh kỳ
à!” Lý công công cầm tấm lụa vàng trên tay căng ra, trên đó còn thêu hoa văn hình rồng sống động như thật vậy: “Phụng thiên thừa vận.
Hoàng đế chiếu viết: Lệnh cho Cao Khiết Anh và Cao Khiết An giữa giờ tị sẽ xuất phát đến thành Lâm An cùng nhị vị vương gia và tân võ trạng Lâm Mặc với công chúa điều tra về thực hư chuyện bách tính bị đàn áp dưới sự áp bức của Tôn huyện lệnh Tôn Hà.
Vì thời gian điều tra có thể kéo dài nên lệnh cho cả hai nhanh chóng thu xếp y phục và lên đường.
Khâm thử.”
Khiết Anh nghe đọc chiếu chỉ mà khóc không ra nước mắt, có phải hoàng thượng thấy nàng vẫn còn chưa bị bọn kia chém chết nên người chưa vừa lòng hay không mà cứ bắt cái thân già này dấn thân vào con đường mất mạng vậy? Võ công không có, gan dạ càng không thế mà cứ bắt nàng đem mạng nhỏ ra thử nghiệm là sao chứ?
Túc Trân nghe xong thì nét lo lắng bao trùm cả khuôn mặt, bà vội vã đáp: “Dân phụ xin thay nữ nhi tiếp chỉ ạ! Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!””
Nhận lấy thánh chỉ, Lý công công nói: “Cao phu nhân và nhị vị tiểu thư hãy mau đứng dậy đi, hai vị hãy chuẩn bị nhanh để kịp lên đường nữa.”
Khiết An cùng Khiết Anh dìu Túc Trân đứng lên, Khiết An ngẩng lên hỏi ông: “Lý công công, chúng con có thể mang theo nha hoàn hay không ạ?”
Lý công công mỉm cười từ tốn đáp: “Dĩ nhiên là được rồi, cái này hoàng thượng không có nhắc đến nên tiểu thư không cần lo ngại.
Thánh ý đã truyền, lão nô xin phép hồi cung.
Chào Cao phu nhân.” Ông cúi đầu rồi xoay người
cùng hai tiểu thái giám ra về.
Túc Trân tay cầm thánh chỉ mà quay lại nhìn hai nàng, gương mặt vô cùng lo lắng nói: “Các con lần này đi phải hết sức cẩn thận, đường xá xa xôi lại không xác định được thời gian cụ thể nên hai đứa hãy mang theo Tiểu Mai
và Tiểu Đào, có chúng chăm sóc các con ta cũng yên tâm.
Hơn nữa võ công của hai tiểu nha đầu cũng do An nhi chỉ dạy nên khi có chuyện xảy ra chúng cũng sẽ giúp
được hai đứa!”
Khiết Anh gật đầu: “Dạ, chúng con biết rồi ạ! Giờ chúng con xin phép vào trong chuẩn bị để còn kịp lên đường ạ!” Túc Trân gật đầu rồi nhanh chóng vào trong phụ giúp cả hai thu chọn, Tiểu Mai và Tiểu Đào đứng hầu bên cạnh
cũng vội vã sắp xếp mọi thứ để lên đường.