Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên FULL


Mọi người cưỡi ngựa ra khỏi rừng phong thì Khiết An quay lại tìm Khiết Anh nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của nàng, Khiết An hốt hoảng vội vàng la lớn: “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ đâu rồi? Cả Tiểu Mai nữa!” Tiểu Đào nghe vậy
cũng vội quay lại nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của bốn người kia đâu.
Tử Hạo cùng Châu Phong nghe vậy cùng nhau quay đầu lại nhìn phía sau, không thấy Tử Hàn đâu khiến Từ Hạo có chút lo lắng: “Sao lại như vậy chứ? Khi nãy còn ở phía sau mà.”
Tiểu Đào sợ hãi lắp bắp nói: “Có….có khi nào họ gặp….gặp phải….thổ phỉ không tiểu thư?”
Châu Phong cất tiếng trấn an Tiểu Đào: “Tuyệt sẽ không có vì chúng ta đi trước nên nếu có cũng là chúng ta gặp trước mới đúng.”
Khiết An trong lòng nỗi lên một cỗ lo lắng: “Hay là vết thương tỷ tỷ lại chuyển biến xấu? Chỉ vừa mới tỉnh đã phải đi xa như vậy lại còn cưỡi ngựa có khi nào nội thương bị ảnh hưởng hay không?”
Tử Hạo đặt một tay lên vai cô an ủi: “Sẽ không sao đâu, với lại có hoàng huynh nên sẽ không có chuyện gì đâu.

Giờ chúng ta hãy nhanh chóng tìm quán trọ nghỉ chân sẵn tiện đợi họ luôn.” Tuy rất bất an nhưng giờ cũng chẳng
thể làm gì hơn, cả rừng phong rộng lớn như thể cũng không thể đi tìm nên Khiết An đành nhắm mắt gật đầu đồng ý với đề nghị của Tử Hạo mà thôi.

Hai người nhanh chóng thúc ngựa về phía thôn trấn phía trước để tìm nơi nghi chân trước khi trời hạ bức màn đêm tối phủ rợp cảnh vật xung quanh.
Bốn người đi tới một trấn nhỏ có tên Lữ Yên trấn, Khiết An và Tử Hạo cùng Châu Phong và Tiểu Đào cưỡi ngựa vào sâu bên trong, đến khi thấy có một quán mì nhỏ nơi ven đường thì cả bốn người mới dừng ngựa leo xuống.

Tử Hạo bước vào nói với ông chủ: “Ông chủ cho bọn ta bốn bát mì!” Ông chủ tầm bốn mươi tuổi, gương mặt tươi tắn cười nói: “Có ngay đây!”
Bốn người tiến lại đến bàn ngồi xuống, chẳng bao lâu mì cũng được mang ra, Khiết An nhìn bát mì ngun ngút khói thì lại nhớ đến hình ảnh cùng Khiết Anh ăn mì nơi con phố kia mà mắt chợt ngấn lệ.

Từ Hạo quay qua thấy vậy vội
cất lời hỏi: “Khiết An tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Khiết An vội lau nước mắt lắc đầu: “Không…không có, tôi không sao.

Chỉ là lo cho tỷ tỷ mà thôi.”
Tử Hạo thấy cô khóc như vậy thì có chút xót xa nói: “Khiết An tiểu thư đừng lo lắng.

Khiết Anh tiểu thư chắc chắc sẽ không sao đâu, tiểu thư hãy ăn đi rồi chúng ta đi tìm quán trọ nghỉ chân.” Khiết An gật nhẹ rồi nâng đua lên bắt đầu ăn mì.

Tử Hạo nhìn thấy cô như vậy trong tâm bỗng dưng có cảm giác muốn che chở cho cô cả đời vui vẻ, an nhiên.
Mọi người ăn xong thì Châu Phong đứng lên thanh toán và hỏi thăm quán trọ gần đây, ông chủ rất nhiệt tình chỉ dẫn nên họ không mất quá nhiều thời gian để tìm được quán trọ nơi trấn nhỏ này.

Bốn người giao ngựa cho tiểu
nhị rồi đi vào thuê hai phòng, sau khi sắp xếp và tắm rửa xong thì Khiết An cùng Tiểu Đào đi ra ngoài quán trọ, hướng mắt về phía rừng phong mà trong ngóng.
Tử Hạo vô tình cùng Châu Phong bước xuống dặn dò tiểu nhị bữa sáng thì thấy Khiết An đang đứng bên ngoài, một thân thanh y nhàn nhạt tung bay theo gió, cùng mái tóc được buộc hờ tán loạn vui đùa với gió khiến ai nhìn thấy cũng muốn giang tay ôm cô vào lòng mà nâng niu dáng người nhỏ nhắn yếu đuối ấy.
Tử Hạo bước ra cởi ngoại y khoác lên cho cô và nói: “Tuy là mùa hè nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, tiểu thư cẩn thận đừng để nhiễm lạnh mà sinh bệnh.”
Khiết An bị hành động và lời nói của Từ Hạo làm cho có chút giật mình, cô quay sang nhìn cậu nhẹ cúi đầu: “Đa ta tam vương gia.”
Tử Hạo mỉm cười: “Không có gì, chúng ta qua bên đó ngồi đi.” Tử Hạo đưa tay chỉ về phía bên góc quán trọ có một bộ bàn gỗ nhỏ, Khiết An cùng Tử Hạo bước đến đó, Tiểu Đào và Châu Phong cũng bước theo sau.
Khiết An từ từ ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn một hướng nhìn về mặc dù nơi đó chỉ là một màn tối đen như mực, đôi tay đặt lên bàn xoa xoa không an lòng.


Tử Hạo nhìn thấy cô như vậy Tử Hạo có chút không đành lòng nói: “Khiết An tiểu thưa vẫn còn lo lắng sao?”
Khiết An gật nhẹ: “Đúng vậy, tuy vết thương đã khỏi nhưng nội thương chỉ mới bình ổn một chút lại phải cưỡi ngựa với đường xa như vậy quả thật tôi rất lo cho tỷ ấy.”
Tử Hạo im lặng một chút rồi bỗng cất tiếng hỏi: “Khiết An, nàng lo lắng cho tỷ tỷ như thế vậy có bao giờ nàng nghĩ bản thân nàng cũng cần được một người lo lắng hay không?”
Khiết An không hiểu ý cậu, đưa ánh mắt to tròn nhìn Tử Hạo hỏi: “Ý vương gia là sao ạ?”
Tử Hạo ngồi thẳng người, đôi mắt phượng nhìn thẳng cô và nói: “Ý ta là có bao giờ nàng nghĩ nàng cũng cần có một người lo lắng quan tâm cho nàng hay không?”
Khiết An chớp chớp mắt rồi lắc đầu: “Chuyện này tôi vốn chưa từng suy nghĩ đến.

Từ khi tỷ tỷ khỏe lại tôi luôn tâm niệm sẽ bảo vệ tỷ ấy suốt đời nên chuyện này tôi căn bản chưa hề để tâm đến.”
Tử Hạo trầm giọng nói: “Nếu giờ có người muốn bảo vệ nàng thì sao?”
Khiết An khẽ nhăn mi tâm nghiêng đầu hỏi: “Dân nữ không hiểu
ý của vương gia.”
Tử Hạo đưa tay nắm tay nàng nhỏ giọng: “Nếu….nếu ta nói ta muốn là người quan tâm, lo lắng cho nàng mỗi ngày thì sao?” Hai vành tai của cậu cũng ửng lên một màu hồng đẹp mắt.
Khiết An một gương mặt chấn kinh lắp bắp: “Vương gia……cái này…..ngài nói….”
Tử Hạo đều giọng nói: “Ta muốn được che chở và bảo vệ nàng, lo lắng cho nàng mỗi lúc có được không?”
Khiết An rút tay ra đứng lên đáp: “Vương gia là đang trêu đùa dân nữ sao?”
Tử Hạo vội vàng đứng dậy giải thích: “An nhi, ta không hề trêu đùa nàng.


Bổn vương là thật lòng.”
Khiết An há hốc mồm: “Vương gia! Tôi…..”
Tử Hạo hạ giọng nói: “An nhi, ta biết nàng rất bất ngờ về chuyện này.

Nhưng bổn vương muốn được bên cạnh nàng mỗi ngày để được yêu thương và chăm sóc cho nàng.

Nàng đừng vội từ chối có được không?”
Chuyện này đột ngột ập đến khiến Khiết An có chút không kịp phản ứng, từng câu từng chữ Tử Hạo nói ra lại khiến tim cô đập nhanh như trống chầu.

Khiết An cúi mặt im lặng, Tử Hạo thấy nàng như vậy thì bật cười ra tiếng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại ấy và nói: “An nhi, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời với ta!” Khiết An nghe vậy thì ngẩng mặt lên nhìn Tử Hạo một lúc mới nhẹ gật đầu, cả hai quay lại bàn ngồi và cùng hướng mắt về phía cánh rừng tối mịt mà trông ngóng bóng dáng của Khiết Anh và Tử Hàn.
Tiểu Đào đứng bên cạnh lo lắng không yên, Châu Phong đứng bên cạnh thấy cô cứ bồn chồn không yên thì lên tiếng: "Tiểu Đào cô nương đừng lo lắng quá, mọi người sẽ không sao đâu!"
Tiểu Đào quay sang mỉm môi cúi đầu, Châu Phong thấy cô cười thì yên tâm phần nào, anh không hiểu được là tại sao thấy cô lo lắng như vậy thì tâm can lại bối rối không yên chỉ muốn ôm lấy cô an ủi mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận