Sau khi xong hết mọi chuyện thì trời cũng đã chuyển dần sang màu hổ phách.
Cả ba người trở về Vĩnh Ninh cung thì Khiết Anh quay lại nói: “Công chúa, cũng đã trễ rồi bọn muội xin phép ra về ạ!”
Vĩnh Ninh với gương mặt tiếc nuối nói: “Được, hai muội về cẩn thận.
Rảnh thì lại vào với ta nhé!!” Khiết Anh và Khiết An gật đầu rồi đi theo hướng cổng ra hoàng thành và lên xe ngựa hồi phủ.
Về đến nhà thì cũng kịp giờ cơm chiều, Túc Trân thấy hai nữ nhi đã về thì đứng lên nói: “Hai đứa dùng cơm với chúng ta luôn nhé?”
Khiết Anh lắc đầu: “Dạ thôi ạ! Bọn con đã dùng thiện với công chúa rồi ạ! Giờ bọn con xin phép về phòng để suy nghĩ cách bày trí cho bữa tiệc ạ!”
Nghiên Trung gật đầu nhẹ ôn nhu nói: “Được rồi nhưng hai đứa đừng thức khuya đấy nhé!”
Khiết Anh cười gật đầu: “Dạ! Bọn con đã biết rồi ạ! Phụ thân và mẫu thân dùng bữa ngon miệng nha, chúng con xin phép vào trong ạ!” Rồi cả hai nắm tay nhau vào trong phòng bàn bạc.
Túc Trân nhìn theo bóng hai nhi nữ đang khuất dần rồi buông đũa nói: “A Trung, chàng có thấy Anh nhi sau khi tỉnh lại giống như một người khác không? Hoạt bát hơn, đáng yêu hơn và có chút nghịch ngợm hơn?”
Nghiêm Trung cũng buông đũa xuống suy tư, sao ông có thể không nhận ra chứ? Tuy ông là tướng quân nhưng không hề thô lỗ lại rất biết quan tâm gia đình nhỏ của mình, chỉ cần có chút biểu hiện là ông đã tinh ý nhìn ra chứ đừng nói là thay đổi rõ ràng như vây.
Ông nắm tay bà và nói: “A Trân! Ta biết nàng là lo lắng cho con bé nhưng nàng thấy đó.
Như vậy mà lại hay, con bé cười nhiều hơn, tuy có lúc bướng bỉnh nhưng rất đáng yêu chẳng ai giận được nó, còn có chút yêu đời hơn.
Còn
lúc trước con bé chỉ ở mãi trong phòng không tiếp xúc với ai ngoài An nhi và công chúa, đến lúc cơ thể suy nhược thì luôn nằm trong phòng đọc sách, ngay cả An nhi cũng ít trò chuyện với nhau.
Giờ ta thấy vậy lại hay hơn đấy! Ta không cầu gì hơn chỉ cầu con bé mạnh khỏe vui vẻ là được.” Nói rồi ông tiếp tục dùng bữa, bà nghe vậy cũng gật đầu, đúng vậy! Nếu nữ nhi khỏe mạnh vui vẻ thì bà còn cầu mong gì hơn nữa chứ.
Còn Khiết Anh và Khiết An sau khi kéo nhau về phòng thì Khiết Anh ngồi lấy bút vẽ ra những gì mình nghĩ rồi đưa cho Khiết An xem, Bút ở đây quả thật là khó cầm a!!! Nàng cố gắng cầm bút vẽ mà tay run từng hồi, đến lúc
xong nàng lại phải giải thích hết tất cả cho Khiết An nghe vì nhìn vô Khiết An chỉ tưởng tượng đây là một nùi gì đó nhìn không rõ khiến cô muốn chóng mặt.
Khiết An nghe xong ngước lên nhìn nàng với đôi mắt sùng bái: “Tỷ tỷ sao tỷ giỏi vậy? Mấy cái này là tỷ học ở đây vậy a!!!” Vừa nói cô vừa nhìn vào tron bức tranh khi nãy.
Mới đầu thì không hiểu nhưng sau khi Khiết Anh chỉ
dẫn thì cô nhìn không rời mắt luôn.
Thật là quá xuất sắc mà!
Khiết Anh với gương mặt tự hào thầm nói: “Là bà chủ của một cửa hàng hoa tươi với biết bao nhiêu sự kiện điều do nàng sắp xếp thì việc này có đáng là gì!” Nhưng nàng không thể nói vậy a, nàng nói thế người ta không mắng
nàng điên mới là lạ đó! Nàng cười cười nói: “Tỷ thấy những kiểu dáng hoa sắp xếp trong hoàng cung nên có suy nghĩ sửa lại đôi chút không ngờ lại thành công như vây.”
Khiết An nhào lên ôm cổ nàng phấn khích nói: “Tỷ tỷ của muội thật giỏi quá đi!”
Khiết Anh mỉm cười xoa đầu cô và nói: “Đến lúc đó ta cần muội giúp đó!”
Khiết An gật gật đầu: “Được! Được! muội nhất định sẽ giúp chỉ cần tỷ nói thôi.”
Nàng mỉm cười đưa tay xếp lại tờ giấy ấy rồi xoay người sang nói với Khiết An: “Trễ rồi muội về nghĩ ngơi đi.
Sáng mai ta có việc phải làm đó nha!”
Khiết An cươi tươi gật đầu rồi bước về phòng không quên đóng của giúp nàng.
Sau một ngày mệt mỏi nàng bước về chiệc giường nhào xuống và ngủ chỏng cẳng luôn đến sáng hôm sau.