Nhưng mà, khóc rồi khóc, cô ta vẫn không quên nhìn biểu cảm của Vân Sơn, nếu người làm chủ gia đình là ông ấy hạ quyết định, bọn họ cũng dễ mặt dạn mày dày mà đến gõ cửa nhà Vân Bảo Trường, dễ dàng xin xỏ Vân Tú Hòa, nhớ kỹ tình cảm ngày xưa, cô ta có thể mặc kệ bọn họ được hay sao?
Giờ khắc này, ngay cả động tác khiêng gạo trắng, bột mì về nhà thì Triệu Diệp cũng đã nghĩ xong rồi.
Vân Tú Hòa làm người lương thiện mềm lòng, một khi đột nhiên giàu lên thì có thể coi như là phúc khí của cả nhà bọn họ.
Vân Sở Lại ở một bên yên lặng nhìn Triệu Diệp làm trò, sau khi cô ta nói xong, mọi người trong phòng đều động lòng, hiển nhiên đã có suy nghĩ muốn tìm Vân Tú Hòa, chim sẻ quay về chốn cũ thành phượng hoàng, đương nhiên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội leo lên chỗ quyền quý này.
Triệu Diệp thấy sắc mặt Vân Sơn thay đổi liên tục nhưng vẫn không nói lời nào, cô ta không khỏi lấy tay huých Vân Vĩnh Thọ một cái.
Anh ta miễn cưỡng cười cười: “Cha, tuy rằng lời Diệp Tử nói không dễ nghe, nhưng đã đến lúc này rồi còn quan tâm mặt mũi làm gì?”
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn đôi vợ chồng này một cái, trên mặt nhanh chóng xẹt qua biểu cảm mờ mịt.
Aiz, số cô đúng là đủ khổ mà, ngày tháng sau này, không chỉ phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề no ấm, còn phải đấu trí đấu dũng với đám người thân cực phẩm này nữa, với da mặt dày như bọn họ, ngày tháng sau này chắc kích khích lắm đây.
Người bình thường duy nhất trong nhà chính là Tống Quế Anh, bà ấy là một người phụ nữ tốt lương thiện chất phác.
Trên gương mặt tang thương của Tống Quế Anh đầy vẻ không đồng tình: “Vĩnh Thọ, Diệp Tử, làm người phải có lương tâm, Tú Hòa không nợ chúng ta cái gì, nếu con bé đã quay về thì không phải người nhà chúng ta nữa, tại sao lại muốn đi quấy rầy người ta chứ?”
Nói xong, bà ấy lại sợ lời mình nói quá nặng nề, dịu giọng an ủi: “Tháng ngày đều phải do con người tự vượt qua, mẹ không tin là ông trời sẽ nhẫn tâm như vậy, chờ một thời gian nữa sẽ đổ mưa, gieo vụ xuân, dân thường chúng ta sẽ có thể sống sót.
”
Triệu Diệp nhíu mày nhìn Tống Quế Anh một cái, hừ lạnh một tiếng, bế Tiểu Thiên khom lưng đi ra khỏi hầm trú ẩn.
Vân Vĩnh Thọ là người hiếu thuận khéo ăn nói, cũng không nói nên lời phản bác mẹ mình, chỉ có thể mỉm cười ha ha.
“Aiz.
” Tống Quế Anh khẽ than rồi lắc đầu, thúc giục Vân Vĩnh Thọ: “Con mau đuổi theo xem thử, đã muộn thế này rồi, đừng nói là Diệp Tử thật sự đến nhà Vân Bảo Trường, hôm nay Tú Hòa vừa mới về, Diệp Tử đã tới đòi lương thực thì còn ra thể thống gì?”
Vân Vĩnh Thọ bĩu môi, từ chối cho ý kiến với câu này, một lát sau, tròng mắt anh ta xoay chuyển, đáp vâng.