Edit: Kim Hằng
—–
Cố Nguyễn chuẩn bị tự mình đi tới văn phòng để lấy sách thì bên cạnh “phịch” một tiếng dọa cô nhảy dựng.
Cô chớp chớp mắt nhìn thiếu niên bên cạnh cửa sổ.
Giây tiếp theo là một chồng sách đập vào mắt cô.
Cả lớp đều sợ ngây người, đặc biệt là lớp trưởng, cậu ta cũng đã đi đến bên cạnh Cố Nguyễn để chuẩn bị cùng cô đi lấy sách, lúc này đành phải quay về chỗ ngồi của mình.
Tư Cẩn thở phì phò, sắc mặt hơi tái nhợt.
Anh trở lại chỗ ngồi, miệng vết thương trên lưng có khả năng đã nứt ra, có chút đau.
Cố Nguyễn nhìn sắc mặt của anh, có chút đau lòng, tự trách mình không nên nhờ anh đi lấy sách cho cô, cô quên rằng thật ra thân thể của Tư Cẩn rất yếu ớt.
Cô từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, đây là thương hiệu kẹo sữa mà nhiều năm sau Tư Cẩn vô cùng thích, hiện nay trong nước có rất ít, cô đặc biệt nhờ người anh họ ở nước M gửi về cho cô.
Cô đưa kẹo sữa qua, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu giúp tớ lấy sách. Cho cậu cái này coi như tạ lễ nhé?”
Tư Cẩn muốn từ chối, anh rất ít tiếp xúc với bạn học, cũng chưa từng nhận thức ăn mà người khác cho.
Mà nữ sinh này lại rất cố chấp, người bình thường nhìn thấy anh lạnh mặt sẽ tự khắc tránh đi.
Chỉ là, kẹo sữa này, là thương hiệu mà anh chưa ăn qua, nhìn qua bộ dáng không tồi.
Cố Nguyễn giơ tay, tươi cười mềm mại, cũng không thúc giục anh.
Tư Cẩn vươn tay cầm lấy, lễ phép mà cảm ơn, cô gái lại nhét vào tay anh thêm mấy viên kẹo nữa: “Đừng khách khí, ăn kẹo sữa sẽ tăng cân, tớ mới không ăn, đều cho cậu hết.”
Tư Cẩn cảm thấy cô thật kì lạ, sợ béo nhưng lại giữ một đóng kẹo, không phải khiến cho mình tự chịu tội sao?
Cố Nguyễn đã quay đầu đi dọn sách, cô có bệnh sạch sẽ nhẹ, cô dùng khăn giấy ướt chùi lau qua từng quyển sách rồi mới bỏ vào học bàn của mình.
Tư Cẩn nghi hoặc nhìn cô, sau đó ngón tay lại rất thành thật mà lột ra giấy gói kẹo, nhét vào trong miệng, có vẻ như anh rất thích hương vị này, mắt to xinh đẹp thoải mái mà nheo lại.
Thật ra kiếp trước Cố Nguyễn quan sát thật lâu mới phát hiện được Tư Cẩn không giống như vẻ bề ngoài mà anh thể hiện ra, anh căn bản không phải không thích nói chuyện, mà là không biết phải nói chuyện cùng người khác như thế nào, anh sợ mình không trả lời được sẽ cảm thấy rất xấu hổ, cho nên chỉ còn cách im lặng cho qua chuyện.
Đây hình như đều là bệnh chung của những đứa trẻ thiếu tình thương từ nhỏ, sợ phạm sai lầm, sợ bị người khác đối xử lạnh nhạt, sợ gây thêm phiền phức cho người khác.
Giống như sau khi bọn họ ở bên nhau, nếu anh nói chuyện với cô, cô tạm thời vướng đồ ở trên tay nên không kịp trả lời, anh sẽ không vui rất lâu, nhưng cũng sẽ không nói ra, chờ đến khi cô phát hiện ra mới áy náy xin lỗi anh, anh lại rất dễ dàng tha thứ cho cô.
Sau đó sẽ cùng cô nói rất nhiều thứ, cuối cùng còn sẽ lo lắng mình có phải đã nói quá nhiều hay không, cô có cảm thấy phiền toái hay không?
Cô thậm chí cảm thấy anh thật sự rất dễ bắt nạt nên đã nói với anh, nếu cảm thấy không vui có thể cãi nhau với cô, nói rõ ràng cho cô biết, không được một mình giữ ở trong lòng.
Nhưng anh lại nói, một mình anh không vui là đủ rồi, không muốn cô cũng không vui theo.
Làm tim cô mềm mại đến rối tung rối mù.
Tư Cẩn phần lớn thời điểm đều trầm mặc nhẫn nại, ngoại trừ cô, anh chưa bao giờ biểu đạt rõ ràng thứ mà anh đặt biệt yêu thích.
Có đôi khi dì giúp việc nấu món mà anh không thích, anh cũng sẽ không nói cái gì, chỉ là sẽ ăn ít lại rất nhiều, sau khi Cố Nguyễn phát hiện mới dặn dò dì giúp việc sau này đừng nấu món đó nữa.
Cũng giống như viên kẹo sữa này, khi thân thể anh vẫn còn khỏe mạnh, luôn rất thích mang nó theo bên người, nhưng sau khi kết quả kiểm tra không như ý muốn, bác sĩ dặn dò thân thể anh không thể bổ sung được lượng đường cao như vậy, anh cũng rất ngoan ngoãn lấy kẹo sữa ra khỏi túi của mình, cũng không nhìn nó nữa.
Có đôi khi Cố Nguyễn đã ngủ say, anh sẽ trộm ăn một viên, ngày hôm sau tâm tình của anh sẽ tốt hơn rất nhiều.
Suy nghĩ của Cố Nguyễn bay thật xa, tâm cũng càng ngày càng mềm mại.
Cô đang đắm chìm trong thế giới của mình thì sau lưng bị người nhẹ nhàng chọc một cái, cô nghi hoặc xoay người lại, lại đối mặt với một nữ sinh có khuôn mặt đáng yêu đang cười rạng rỡ.
Cô sửng sốt một chút, sau đó cũng chân thành mà cười thân thiện với đối phương.
Nữ sinh phía sau càng vui vẻ, cô ấy nói: “Oa, cậu tên Cố Nguyễn sao? Tớ tên Đàm Thanh Thanh, cậu cười lên thật xinh đẹp.”
Cố Nguyễn không biết phải trả lời như thế nào, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp khen cô như vậy, cô cười trả lời: “Cậu cũng rất đẹp.”
Đàm Thanh Thanh cực kì hưng phấn, vui vẻ mà xoa gương mặt mình: “Thật sao? Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?”
Cố Nguyễn nghiêm túc gật đầu, loại thanh xuân tràn đầy sức sống này trong mắt cô thật sự rất xinh đẹp.
Nam sinh ngồi bên cạnh Đàm Thanh Thanh khinh thường mà nói.
“Cậu không nhìn ra người ta chỉ là đang khách sáo thôi à? Mau làm bài tập đi.”
Đàm Thanh Thanh duỗi tay tát vào đầu cậu ta một cái, tức giận nói: “Mục Tinh Hàn, tớ muốn đánh bay cái đầu chó của cậu, Cố Nguyễn người ta là nghiêm túc đấy!”
Mục Tinh Hàn cũng nhường nhịn cô ấy, cầm lấy cánh tay của Đàm Thanh Thanh rồi nhẹ nhàng mắng: “Đừng quậy.”
Cố Nguyễn lại nhìn được trên mặt cậu ta toàn là ý cười.
Cố Nguyễn quay đầu nhìn về phía Tư Cẩn đang vừa nhai kẹo vừa nghiêm túc làm bài, cô thò mặt lại gần hỏi: “Bạn cùng bạn, cậu tên là gì?”
“Tư Cẩn.”
Tư Cẩn đang ngậm kẹo ngọt trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ, cho nên viết lên giấy hai chữ —— Tư Cẩn.
Chữ viết đoan chính như con người của anh, ẩn hiện khí phách, cực kỳ đẹp.
Cố Nguyễn niệm thầm tên anh một tiếng, cảm giác giống như đã xuyên qua khoảng cách nghìn năm ánh sáng.
“Tư Cẩn a, thật dễ nghe.”
Đến tận bây giờ, bọn họ đã quen biết lại lần nữa, cũng có lí do đường hoàng để gọi tên nhau.
Quá khứ đã qua đi, bây giờ cô chỉ muốn sống vì hiện tại và tương lai.
Thầy giáo đang giảng bài, tầm mắt Cố Nguyễn như có như không dừng trên người Tư Cẩn, toàn bộ buổi sáng anh đều xem một quyển sách tên 《 Máy tính điều khiển và cảm biến từ xa 》.
Cố Nguyễn có chút buồn cười, thì ra anh mới chừng này tuổi đã thích cái này, trách không được có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn có thể thắng được Tư Kình.
Phương thức đọc sách của Tư Cẩn và cô không giống nhau, khi cô đọc sách thích đánh dấu ở bên trên, sau khi nghiêm túc đọc xong một quyển sách, trên mặt của nó luôn có rất nhiều dòng chữ xanh đỏ, cuốn nào cuốn nấy cũng cũ kĩ và rách nát.
Sách của Tư Cẩn lại rất sạch sẽ, ngẫu nhiên nghĩ đến cái gì, anh sẽ viết vào một tờ giấy trắng đã chuẩn bị trước ở bên cạnh, hơn nữa đặc biệt ngắn gọn, chỉ có anh có thể xem hiểu.
Đời trước thư phòng ở trong nhà đều là sách mà anh đã xem qua, đến một nếp uốn cũng không có.
Buổi chiều có bốn tiết, đang sắp vào tiết học thứ ba, Tư Cẩn đứng lên, cầm cặp sách muốn đi ra ngoài.
Anh ngồi ở bên trong, muốn đi ra ngoài thì Cố Nguyễn phải tránh ra một chút.
Cố Nguyễn lại ngồi không nhúc nhích, cố ý hỏi chuyện: “Còn chưa có tan học mà?”
Tư Cẩn lạnh giọng nói: “ Tôi có việc.”
Cố Nguyễn có chút không vui, tuy rằng cô biết mình và Tư Cẩn chỉ mới quen biết, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Cậu muốn trốn tiết sao?”
“……” Tư Cẩn có chút hối hận, tại sao lại đồng ý cho cô gái này ngồi bên cạnh chứ?
Anh thành tích tốt, chỉ cần đảm bảo mỗi lần kiểm tra đều được hạng nhất thì cho dù có đi trễ về sớm thì ngoại trừ bị phê bình trên bảng thông báo thì cũng không có ai cản anh, bị ngăn lại như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Anh nhìn thời gian, sắp vào học rồi.
Anh chưa bao giờ đi ra ngoài khi giáo viên đang giảng bài, như thế rất không tôn trọng giáo viên.
Anh có chút sốt ruột mà mở miệng: “Cậu tránh ra một chút.”
Cố Nguyễn nhìn anh một cái, tránh ra cho anh đi ra ngoài, cô cũng cầm cặp đi theo phía sau.
Tư Cẩn thân cao chân dài, tuy rằng thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng thực tế đi rất nhanh, Cố Nguyễn theo không kịp, thở phì phò: “Tư Cẩn, cậu chậm lại.”
Tư Cẩn không phải rất muốn để ý đến cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng chảy đầy mồ hôi do đuổi theo anh mà giật mình.
Trái tim như có thứ gì đó chạm vào, không tự chủ được mà đi chậm lại một chút, Cố Nguyễn đã bước tới đi song song với anh.
Tư Cẩn cảm thấy có lẽ vết thương của mình vẫn chưa lành, bằng không tại sao tim lại đập loạn như vậy.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, thiếu niên cúi đầu, nói với cô gái mặt còn ửng hồng: “Cậu đừng đi theo tôi.”
Cố Nguyễn chỉ cười, đôi mắt to cong lại, lông mày xinh đẹp nhướng lên, má lúm đồng tiền ngọt như rót mật: “Tớ chỉ về nhà thôi, cậu nghĩ cái gì thế?”
Tư Cẩn bị nghẹn đến lỗ tai đều đỏ bừng, bước chân không nhịn được lại nhanh hơn.
Cố Nguyễn cũng không chạy theo nữa, cô đi theo anh là được rồi, cũng sẽ không mất dấu.
Tư Cẩn đi vào ngỏ hẻm, do dự nhìn thời gian, cách thời gian đã hẹn không nhiều, dứt khoát đi vào đường nhỏ.
Quả nhiên, một vài thanh niên tóc vàng đang ngồi xổm trong hẻm hút thuốc, nhìn thấy Tư Cẩn, tất cả đều sôi nổi ném thuốc đi, thanh niên tóc vàng với sợi dây chuyền vàng to mua ở quán vỉa hè chế nhạo nói: “Tiểu bạch kiểm, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Hôm nay sao lại đến chỗ này?”
Đàn em hắn ta nói: “Chắc là biết anh Siêu của chúng ta thiếu tiền, tới đây để đưa tiền thôi.”
Tư Cẩn thường xuyên trên người đều có vết thương, anh tuy rằng nhìn qua không gầy yếu như vậy, nhưng cũng không thật sự tốt, vết thương hở ra cũng không khá hơn lúc bị thương nên mỗi lần như vậy anh chỉ đơn giản đưa cho bọn họ một ít tiền.
Hơn nữa nhóm thiếu niên này không phải là giang hồ, họ chỉ gặp rắc rối ở nhà nên cần một chút tiền mà thôi, cũng không có động tay động chân với anh.
Khi Cố Nguyễn đuổi tới, liền thấy Tư Cẩn đứng ở nơi đó, bóng dáng mảnh khảnh thon dài, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, có thể nói là một cảnh đẹp như trong tranh vẽ.
Tuy nhiên, đối diện với anh là một đám thanh niên thô kệch tóc vàng, lúc ấy Cố Nguyễn liền bùng nổ, nhiều năm như vậy, Tư Cẩn ở trong lòng cô vẫn luôn là cái bộ dạng ốm yếu, tuy rằng là anh cho cô một gia đình để che mưa che gió, nhưng ở trong lòng Cố Nguyễn, anh vẫn luôn là một chàng trai xinh đẹp ốm yếu cần cô chăm sóc chu đáo.
Hiện tại thiếu niên xinh đẹp của cô đang bị một đám lưu manh vây quanh, máu cô lập tức dồn lên não, tùy tiện cầm một cây gậy bên cạnh rồi xông lên.
Cô đứng ở phía trước che chắn cho Tư Cẩn: “Dám động vào cậu ấy một chút thử xem!”
Tư Cẩn: “…..…”
Nhóm thanh niên: “……..”
Hiện trường vô cùng xấu hổ, tên cầm đầu tóc vàng là Lý Siêu giật giật khóe miệng: “Tiểu bạch kiểm tìm đứa dở hơi này ở đâu thế?”
Tư Cẩn không trả lời vấn đề này, lấy hai trăm tệ từ trong túi ra đưa cho hắn ta: “Đi tìm công việc đi, chăm sóc dì tốt một chút.”
Lý Siêu thở dài, cười khổ: “Tôi phải tìm công việc ở đâu đây, không thể để mẹ tôi ở một mình, nào có người muốn tôi, thôi, tôi phải trở về rồi.”
“Cô gái dở hơi này rất thích hợp với chú đấy.”
Nói xong, một nhóm người cũng rời khỏi, lưu lại Cố Nguyễn cùng Tư Cẩn khô khốc đứng ở nơi đó.
“Cậu… Các người quen biết sao?”
“Ừ.” Nói thật ra, tâm tình Tư Cẩn rất phức tạp, từ nhỏ đến lớn, cô là người đầu tiên không hề sợ hãi mà xông thẳng ra bảo vệ anh.
Cố Nguyễn xoa tay: “Khụ, vậy là do tớ hiểu lầm rồi sao? Cái đó, tớ phải về nhà, hẹn gặp lại hẹn gặp lại.”
Nói xong cô liền xoay người chạy đi, sao lại thế này a, cô còn tưởng sẽ được làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại thành một vở hài kịch.
Cố Nguyễn không có ở kí túc xá của trường, cô đã xin ba Cố mua cho cô một căn hộ nhỏ ở bên cạnh trường học.
Cách trường học rất gần, chỉ cần đi trong năm phút.
Cho dù là buổi sáng cuối tuần, cô cũng dậy rất sớm, tập huấn còn chưa có bắt đầu, nhưng những kiến thức cơ bản cô vẫn chưa quên, sau đó đi xuống dưới lầu chạy vài vòng xung quanh tiểu khu để rèn luyện cơ thể.
Cuối cùng đi đến quán ăn kia để ăn sáng, cô thích ăn cháo đậu đỏ cùng với ba bốn cái bánh bao chiên là cô đã no rồi.
Bởi vì cuộc sống đời trước quá mức gian nan, cho nên cô rất coi trọng đồ ăn, cô luôn ăn thật sạch sẽ mọi thứ trong bát.
Ngay khi cô đang chiến đấu với phần cặn cuối cùng trong bát, hai cái bánh bao bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Cô sửng sốt một chút, nâng mắt lên, lại ngoài ý muốn thấy được một người—— Tư Cẩn.
Sắc mặt của anh có chút không tốt lắm, quầng thâm dưới đôi mắt nặng trĩu, cô đoán rằng anh cả đêm không ngủ để viết chương trình.
Tư Cẩn có một niềm yêu thích đặc biệt với máy tính, thế cho nên sau này, anh bắt đầu từ hai bàn tay trắng trong lĩnh vực máy tính mà tập đoàn Tư thị chưa từng có ý sẽ chuyển qua lĩnh vực này, cuối cùng lại thôn tính được một tập đoàn lớn như vậy.
Chỉ là hiện tại Cố Nguyễn cũng không phải rất vui vẻ, đối với cô mà nói, thân thể Tư Cẩn so với cái tập đoàn Tư thị kia quan trọng hơn nhiều.
Cho nên, khi cô mở miệng lời nói cũng không có mấy thân thiện: “Cậu làm gì vậy?”
Tư Cẩn lại có chút ngượng ngùng, anh nhìn động tác của bạn cùng bàn, hình như là còn chưa ăn no, cho nên mới mua cho cô thêm hai cái bánh bao.
Nhưng như vậy có phải đang đả kích tự tôn của cô hay không?
Khuôn mặt tái nhợt của anh nhanh chóng đỏ ửng, đã đời mới nghẹn ra một lí do bình thường: “Tôi muốn ăn sáng cùng cậu.”
Cố Nguyễn nghe được lí do này của anh, sắc mặt mới tốt hơn một chút: “Vậy cậu nhanh ăn đi.”
Anh chạy nhanh ngồi xuống, cầm lấy bánh bao bắt đầu gặm.
Cố Nguyễn lại nhíu mày, “Buổi sáng cậu chỉ ăn cái này?”
Cũng không đợi anh nói chuyện, cô đứng lên đi mua cho anh một chén cháo đậu đỏ, nhớ tới Tư Cẩn thích ngọt, lại bỏ thêm ít đường vào.
Sau đó lấy một cái trứng luộc ngâm trong nước trà cho anh rồi mới ngồi xuống.
Cô bóc vỏ trứng gà sau đó bỏ vào dĩa, lấy khăn giấy ra lau tay, lúc này mới vừa lòng: “Phải ăn hết, không được để thừa.”
Cố Nguyễn cắn môi dưới nhìn anh, anh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, cặp sách đang để ở một bên, cùng ngày hôm qua sau khi trốn tiết không khác nhau lắm.
“Cậu ngày hôm qua không về nhà sao?”
Tư Cẩn trong miệng gặm bánh bao, chỉ gật gật đầu.
“Vậy tối hôm qua cậu ở chỗ nào?” Mày cô nhăn rất sâu, quan hệ hiện tại của Tư Cẩn và Tư Kình đã lạnh nhạt như thế rồi sao?
Tư Cẩn chỉ vào quán net bên kia đường: “Tối hôm qua tôi có một số việc, ở chỗ đó làm cả đêm.”
“Thế lát nữa cậu định đi đâu?”
Tư Cẩn cảm thấy có chút kì lạ, tính tình anh luôn luôn lạnh nhạt, cũng không muốn người khác quản chuyện của mình, chỉ là bạn cùng bàn này của anh, mặc kệ cô hỏi cái gì, anh đều sẽ không cảm thấy phiền.
Thái độ của cô rất tự nhiên, làm anh cảm thấy mình nên bị cô quản như vậy.
Ngữ khí cô nhẹ nhàng mềm mại, có thể thấy được là thật tình quan tâm, anh muốn đem từng lời nói của cô đều ghi tạc ở trong lòng.
Anh cười vui vẻ, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nụ cười cũng phai nhạt đi, con ngươi có chút ảm đạm: “Về nhà.”
Anh đều đã nói như vậy, Cố Nguyễn cũng không có lập trường gì mà không cho anh về nhà.
Nếu có thể, cô muốn trực tiếp nói với Tư Cẩn, cô ở một nơi khác chính là bạn gái của anh, mỗi ngày cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, đến cả chết cũng cùng nhau chết.
Ba anh đối với anh không tốt, anh về sau sẽ bị ba anh hại đến mức chết sớm.
Cho nên anh đừng về nhà, ở cùng cô đi, cô sẽ nuôi anh, sẽ đối với anh thật tốt, sẽ vô cùng vô cùng thích anh.
Đương nhiên những lời này Cố Nguyễn chỉ có thể nói ở trong lòng, chính cô hiểu rõ, nếu cô nói những lời này với Tư Cẩn, anh sẽ nghĩ cô là người bệnh tâm thần mất.
Ăn xong cơm sáng, hai người ai về nhà nấy.
Tư Cẩn vặn cửa ra, nghênh đón anh là tiếng mắng chửi của Tư Kình: “Tối hôm qua mày đi đâu?”
Tư Cẩn nhíu mày, đi về phía cầu thang: “Tối hôm qua đi đến nhà bạn.”
Anh không muốn nói cho Tư Kình biết mình đang làm gì, dù sao Tư Kình cũng sẽ không quan tâm.
Trên mặt Tư Kình hiện rõ sự tức giận, nói ra lời nói châm chọc đến cực điểm: “Bạn? Của mày? Ai sẽ muốn cùng một đứa như mày làm bạn.”
Ông ta nhìn khuôn mặt rất giống người phụ nữ kia của Tư Cẩn, sự phẫn nộ khi bị phản bội lại ập đến, mắt ông ta đỏ tươi, lấy cây gậy đã đặt sẵn ở một bên.
Tư Cẩn nhìn mặt của ba mình, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mõi, anh đứng ở tại chỗ, mặt vô biểu tình mà nhìn ông ta.
Tư Kình giơ gậy lên, lạnh lùng sắc bén nói: “Làm sao, mày có thái độ gì đấy? Trưởng thành cứng cáp rồi? Muốn ra ngoài lông ngông như người mẹ không biết xấu hổ kia của mày sao?”
Tư Cẩn không có phản kháng, tùy ý để gậy đập vào người, anh thậm chí còn nhắm hai mắt lại, anh đã suy nghĩ, cứ như vậy đi.
Chết rồi, cũng khá tốt.
Nhưng bên tai lại xuất hiện thanh âm mềm mại của cô gái đó: “Tư Cẩn a, thật dễ nghe.”
Anh giơ tay bắt được cây gậy, thiếu niên bây giờ đã có đủ sức lực, anh đoạt lấy cây gậy từ trong tay Tư Kình, dùng sức đập mạnh xuống đất làm cây gậy gãy ra làm hai.
Tư Kình khó có thể tin mà nhìn con trai của mình, lại thấy Tư Cẩn như cũ mặt vô biểu tình, thậm chí không nói một câu nào với ông ta, trầm mặc mà cầm lấy cặp sách sau đó rời khỏi nhà.
Tư Kình đột nhiên có chút hoảng loạn, thân thể cao lớn ngăn anh lại: “Mày muốn đi đâu?”
Tư Cẩn đứng sang một bên, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Nếu ông không muốn nhìn thấy tôi thì tôi đi là được.”
Sau đó không quan tâm đến Tư Kình đang cứng đờ tại chỗ, lập tức rời khỏi nhà.