Ngày đó không biết Tư Cẩn và Tư Kình nói cái gì ở phòng bệnh, chỉ là bắt đầu từ ngày đó, Tư Cẩn dường như đã bình thường hơn rất nhiều.
Nếu nói rằng trước đây Tư Cẩn có chút oán hận với Tư Kình, nhưng kể từ ngày đó, mọi chuyện xảy ra lúc trước giữa hai người họ dường như không còn tồn tại nữa.
Cố Nguyễn không biết điều này là tốt hay xấu.
Bọn họ đã xin tạm nghỉ học ở trường, cho nên sau khi xuất viện Tư Cẩn đã ở lại thành phố H với Cố Nguyễn.
Ban đầu, cặp đôi trẻ định ở chung cư của Cố Nguyễn, nhưng bà nội Cố không đồng ý, nói rằng hai người họ cần phải được chăm sóc kĩ lưỡng, vì vậy họ phải ở trong biệt thự của Cố gia, mỗi ngày đều phải uống các loại canh bổ dưỡng.
Thân thể của hai người tốt lên rất nhanh chóng.
Lầu hai, trong phòng của Cố Nguyễn, mặt trời lặn vừa vào buổi chiều, hai người đang làm tổ trên cửa sổ lồi trên ban công.
Cố Nguyễn đang cầm điện thoại di động lướt douyin, Tư Cẩn thì đang giúp Kỳ Yến cái dự án không người lái.
Kỳ Yến đã giải thích tình hình ở đây cho Lý Nghị, Lý Nghị rất thông cảm và hoãn lại trận đấu với đại học Q.
Tư Cẩn càng có nhiều thời gian để đưa ra một chương trình hoàn hảo hơn cho anh ta.
Mấy ngày nay anh đang bận việc này.
Sau khi đóng gói tài liệu và gửi cho Kỳ Yến, mới phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh đang trưng ra vẻ mặt u oán.
Anh đưa tay ra nhéo chiếc má phúng phính như trẻ con đã trở lại kia của cô, cười khẽ hỏi: "Em làm sao vậy?"
Cố Nguyễn ngồi dậy, bĩu môi, bẻ ngón tay và đếm với anh: "Ngày hôm trước uống canh gà hầm sâm, ngày hôm trước nữa uống súp đậu hũ cá chép, ngày hôm trước trước nữa thì uống canh xương sườn củ sen ...!Bảo bảo, em còn có thể cảm nhận được tiếng nước vang lên trong dạ dày của em."
Cô gái nhỏ phồng má, hàng mi dài chớp chớp trông cực kì đáng yêu, Tư Cẩn không khỏi cười ra tiếng, bị Cố Nguyễn liếc một cái mới ngừng cười lại: "Vậy em muốn ăn cái gì?"
Cố Nguyễn nheo mắt lại, liệt kê ra thứ muốn ăn: "Gà rán, hamburger, tôm hùm đất, thịt nướng, lẩu, trà sữa nóng, còn có bánh ngọt, hay một nồi lẩu cay cũng được ..."
Khóe mắt của cô liếc nhìn Tư Cẩn, hiện tại không biết tại sao mà Tư Cẩn quản cô rất chặt, buổi sáng cô thích uống nước đá, trước kia tuy rằng Tư Cẩn cũng quản cô, nhưng chỉ cần cô nài nỉ một lát là anh sẽ cho cô uống.
Nhưng sau lần này, buổi sáng cô có uống nước đá, có lẽ là do trong thời gian này cơ thể đã hoạt động quá nhiều nên khiến dạ dày đau đớn một trận, Tư Cẩn thật sự đã giận cô.
Cô phải dỗ dành rất lâu.
Cuối cùng Tư Cẩn nói, đôi mắt anh nghiêm túc và u ám, như thể chứa đựng một cảm xúc sâu sắc nào đó: "Nguyễn Nguyễn, anh muốn thời gian được ở bên em dài thêm một chút, không muốn vì bất kỳ chuyện gì mà xảy ra việc ngoài ý muốn, bao gồm cả bệnh tật.
Em có hiểu không?"
Nhưng biểu hiện của anh rất bình thường, hoàn toàn không có chỗ nào không đúng.
Tư Cẩn xác thật không đồng ý cho cô ăn những thứ này, nhưng cũng biết trong khoảng thời gian này cô đã rất bực bội, anh sờ sờ đầu của cô, đánh một cái thương lượng: "Chúng ta mua nguyên liệu rồi về làm nhé, anh làm cho em chịu không?"
Cố Nguyễn từ chối: "Không được, nấu ăn rất mệt, chỉ cần ra ngoài ăn..."
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên âm báo Wechat, cô mở nó ra:
【 Cố Nguyễn, tám giờ tối nay có bữa tiệc tụ hội với các bạn học ở hội sở, cậu có đến không? 】
Người gửi là Mạnh Hĩnh.
Cô nhớ rằng Mạnh Hĩnh thi đại học xong đã ra nước ngoài, lần này trở về chắc là để ăn tết.
Mà quan tâm tiệc tùng hay không làm gì, có lí do để ra ngoài chơi là được, cô dứt khoát trả lời: 【 Đến! 】
Mạnh Hĩnh: 【Được, hẹn gặp lại vào tối nay.
】
Đúng là muốn ngủ liền có người đưa gối đầu đến, tuyệt vời!
Cố Nguyễn liếc nhìn người bạn trai đẹp như hoa, mắt ngọc và lông mày đẹp như tranh vẽ của mình, sau đó gửi tin nhắn thứ hai: 【 Lớp trưởng, tôi có thể mang theo người nhà không? 】
Mạnh Hĩnh cách hồi lâu mới đáp lại: 【 Có thể.
】
Tắt điện thoại, Cố Nguyễn nhìn Tư Cẩn đang cố tình giả vờ "Anh một chút cũng không quan tâm em vừa rồi đã nói chuyện gì", rồi hắng giọng: "Hiện tại em có hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
Tư Cẩn vốn dĩ tò mò không biết cô đã trò chuyện với ai, còn cố tình tránh anh để không cho anh thấy: "Tin xấu."
"Tin xấu chính là..." Cố Nguyễn cố tình úp úp mở mở.
"Là gì?"
"Em muốn tham gia tụ hội với bạn bè!"
"Còn gì nữa?"
"Còn gì nữa là còn gì nữa?"
"Tin tốt." Tư Cẩn mím môi, tụ hội bạn học, chắc là toàn bạn học cũ trước kia của cô.
Chắc chắn có cả bạn học nam nữa.
Anh không muốn để cô đi.
Nhưng không thể nói ra.
"Tin tốt là người nào đó có thể đi với em, không biết người nào đó có nguyện ý hay không?"
Tư Cẩn vốn dĩ đang mất mát, trong lòng nghĩ thầm, tụ hội bạn học là cơ hội tốt nhất để tuyên bố chủ quyền, làm thế nào để Cố Nguyễn có thể đưa anh đi theo đây? Thì sau đó lập tức nghe Cố Nguyễn hỏi anh có nguyện ý đi cùng hay không.
Đôi mắt của Tư Cẩn sáng ngời, có nguyện ý hay không sao? Tất nhiên là nguyện ý rồi!
Nói với bà nội Cố chuyện này, bà chỉ dặn dò hai người uống ít rượu rồi vẫy tay để họ đi.
Thành phố H cuối tháng 11 khá lạnh, nhưng điều này không ngăn được con tim đang xuyến xao của Tư Cẩn, lúc Cố Nguyễn đang trang điểm, anh đã chọn một bộ trang phục đôi vô cùng xứng đôi vừa lứa cho hai người.
Anh luôn quan tâm đến điều này.
Cố Nguyễn cảm thấy bất lực, trong mùa này, khi những cô gái trẻ xinh đẹp khác vẫn đang mặc quần tất mỏng, Cố Nguyễn bị buộc phải mặc một lớp legging dày.
May mắn thay, mặc vào dáng người mảnh mai của cô nên trông không quá sồ sề.
Tài xế của Cố gia đưa hai người đến hội sở, Mạnh Hĩnh đã đích thân xuống đón họ.
Cố Nguyễn ôm cánh tay Tư Cẩn, cười chào Mạnh Hĩnh: "Đã lâu không gặp, lớp trưởng."
Mạnh Hĩnh ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười hoàn mỹ: "Đã lâu không gặp."
Tư Cẩn yên lặng nhíu mày, tên này nhất định đang mơ ước Nguyễn Nguyễn nhà anh.
May mắn là có anh ở đây.
Cố Nguyễn mỉm cười và giới thiệu: "Lớp trưởng, đây là bạn trai của tôi, Tư Cẩn.
A Cẩn, đây là lớp trưởng cũ của em, tên là Mạnh Hĩnh."
Mạnh Hĩnh mỉm cười, vẫn tỏ ra hòa nhã: "Xin chào, người cũng sắp đến đông đủ rồi, nếu không thì chúng ta đi lên trước nhé?"
Cố Nguyễn đương nhiên sẽ đồng ý.
Đúng là mọi người trong lớp đã đến gần hết, không ít người cũng mang theo người yêu của mình đến, ghế lô to như vậy cũng đã đầy người ngồi.
"Cố Nguyễn, hai người tự nhiên đi." Mạnh Hĩnh nói.
Cố Nguyễn gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh một cô gái có chút quen mặt.
"Chào, Cố Nguyễn, đã lâu không gặp."
Cô gái tên là Liễu Mạn Đình, trước kia là ủy viên văn hóa của lớp.
"Đã lâu không gặp." Cố Nguyễn trả lời.
Cô sống lại, những khung cảnh ngồi học với bọn họ không phải chỉ xảy ra mới năm trước, cũng không còn rõ ràng như trước nữa.
Đối với cô, nó đã qua đi rất nhiều năm.
Nhiều thứ đã mơ hồ rồi.
Gia đình của Liễu Mạn Đình có mối làm ăn với Cố gia, gần đây có một bản hợp đồng nhưng vì có một chỉ tiêu không thích hợp, Cố Thành đã rất lâu vẫn chưa chịu kí tên.
Khi biết tối nay Cố Nguyễn sẽ đến, trưởng bối trong gia đình cô ấy đã dặn dò phải đối đãi với Cố Nguyễn thật tốt.
Khi Cố Nguyễn đến ngồi bên cạnh cô ấy, Liễu Mạn Đình còn có chút kích động, dù sao thì gần ánh sáng sẽ được ban phước lành, có cơ hội nói chuyện mới thuận tiện nói ra chuyện này.
Nhưng vẻ không thân thiện của Cố Nguyễn khiến cô ấy cứng đờ.
Ánh mắt đảo qua, rơi vào thiếu niên bên cạnh Cố Nguyễn.
Thiếu niên mặc trang phục rất rõ ràng là đồ đôi với Cố Nguyễn, khuôn mặt anh tinh xảo và xinh đẹp, xương quai hàm rõ ràng, chiếc áo khoác đen làm cho nước da của anh trở nên vô cùng trắng sáng.
Một đôi mắt hoa đào hình dáng đẹp nhiễm một tia sáng.
Khi ngồi ở đó, anh không thích nép vào ghế như một số người, anh ngồi thẳng lưng, sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp.
Là một chàng trai trẻ có thể được miêu tả là đẹp nhưng tuyệt đối không nữ tính.
Trên bàn có đầy đủ các loại trái cây và trái cây sấy khô, cũng như một đống các loại rượu khác nhau.
Thiếu niên không có ý định nói chuyện với người khác, chỉ yên tĩnh bóc một quả óc chó cho Cố Nguyễn.
Nhưng đôi bàn tay kia quả thật là phúc lợi của các tay khống, mười ngón thon dài trắng nõn, đốt xương rõ ràng, đường gân lưu loát không quá rõ ràng.
Ngoài Liễu Mạn Đình, xung quanh cũng có những cô gái trẻ như có như không nhìn vào Tư Cẩn.
Nhìn qua Tư Cẩn bề ngoài bình tĩnh, có vẻ ít nói, nhưng thực chất bên trong đang không ngừng chửi thầm.
Mấy người này thật phiền phức, có nam sinh quấn lấy Cố Nguyễn của anh còn chưa tính, còn có cô gái đang ngồi bên cạnh nói này nói kia với Cố Nguyễn, đã bao lâu rồi, còn chưa nói xong sao?
Anh đưa cho Cố Nguyễn một đĩa nhỏ quả óc chó.
Cố Nguyễn cười ngọt ngào với anh, lấy khăn ướt trong túi ra lau tay cho anh.
Vẻ ngoài thân mật của hai người đã rắc một nồi lớn thức ăn cho chó lên những con chó độc thân khác trên bàn.
Vì vậy, có người đề nghị: "Có muốn chơi trò chơi hay không?"
"Chơi cái gì?" Một người nào đó đáp lại.
"Vương giả?"
"Được đó, tôi thấy trò này cũng không tệ lắm."
Trò chơi Vương giả không có điều gì cấm kỵ.
Trò chơi này khá được hâm mộ trong các buổi tụ tập của giới trẻ.
Bên kia đang bàn luận sôi nổi, ở đây Cố Nguyễn kề tai nói nhỏ với Tư Cẩn: "Bảo bảo, anh chơi không?"
Tư Cẩn lắc đầu: "Không biết, anh chưa từng chơi qua."
Trước khi gặp Cố Nguyễn, cả ngày anh chỉ làm bạn với số liệu, về cơ bản là không có giao tiếp với người khác.
Mạnh Hĩnh bước tới, vẫn là vẻ ôn hòa: "Mọi người muốn chơi cái gì?"
Cô gái ngồi giữa hai mắt sáng ngời: "Trò chơi Vương giả, lớp trưởng có chơi không? Có thể ngồi bên cạnh tôi này."
Mạnh Hĩnh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô gái: "Tôi có thể tham gia chứ?"
Lần đầu tiên Hàn Miễu cách gần nam thần như vậy, cô ấy đỏ mặt gật đầu: "Đương nhiên là có thể!"
Trò chơi bắt đầu.
Tổng cộng có 14 người tham gia trò chơi, một chú quỷ nhỏ được thêm vào và người bốc được chú quỷ nhỏ sẽ là vua, bạn có thể chỉ định một người có thẻ bài cố định để thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
Nếu không muốn thực hiện, thì phải uống rượu.
Một số người chưa chơi nhiều cho rằng trò chơi này thuần túy là may rủi, nhưng thực tế ai chơi cũng biết trò chơi này có thể đếm bài.
Vừa lúc, Mạnh Hĩnh chính là cao thủ về nó.