Tiếc là kế hoạch mở chi nhánh tại nước ngoài của La Lăng Vũ đã bị bác bỏ ngày trong buổi họp ngày thứ Hai. Cơ mà không thể nói là bác bỏ, vì đội ngũ lãnh đạo theo anh được hơn một năm, từ mời mọc ngờ nghệch ban đầu đến hiện tại ổn định vững vàng, khi quyết định chiến lược gì đó cũng không còn bao nhiêu mơ mộng viễn vông nữa, “Anh Vũ, tiếng Anh của anh thế nào?” Chung Hà Quân súc tích hỏi.
“Bình thường.” La Lăng Vũ thành thật đáp, “Trả lại cho nhà trường hết rồi.”
Mọi người ai nấy đều cười vang, Chung Hà Quân nhịn cười: “Đầu tiên, anh phải biết là ngôn ngữ là nền tảng giao tiếp,” Cô giải thích sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Trung Hoa và phương Tây sẽ ảnh hưởng tới thói quen của khách hàng thế nào, “Trừ phong cách giao tiếp, còn có phương ngữ, cái khó nhất trong việc giao tiếp giữa hai loại ngôn ngữ là anh luôn luôn không get được sự dí dỏm trong cách nói của người ta. Chúng ta thì thấy nó mắc cười đấy, nhưng bọn họ thì không thấm nhuần nền văn hóa của chúng ta, nên sẽ cảm thấy nó rất khô khan, nhạt nhẽo, khi người dùng chia sẻ câu chuyện cười nổi đình nổi đám ở nước mình, anh đọc vào sẽ thấy ‘Khùng điên, có gì mà cười dữ vậy’. Thành thử lúc mở rộng quy mô anh sẽ khó mà đạt được hiệu suất như mình mong muốn.”
Cô lấy ví dụ về pheromone, “Pheromone ưa thích của người nước ngoài không giống nhau mấy. Như phần đông người phương Đông chúng mình sẽ thích mùi hương nội hàm một tẹo, ví dụ mùi trái cây, mùi hoa trà, thoang thoảng thôi. Còn người phương Tây, lượt bình chọn cao nhất của năm trước đó là mùi tinh dịch lẫn mùi máu, rồi tới mùi rượu Cognac nồng nặc… Phần nhiều thứ mình thích ở bên này trong mắt họ lại rất ấu trĩ, không đủ đô.”
La Lăng Vũ giơ tay lên, Chung Hà Quân nói: “Anh nói đi.”
La Lăng Vũ cuốn micro vào sổ ghi chép của mình: “Thưa cô Chung,” Anh vừa mở miệng thì cả bọn đều cười, La Lăng Vũ cũng cười, làm việc chung với nhau lâu như vậy, ai nấy đều biết anh không có kiến thức về mặt sinh lý, đến cả ngay trên chính trang cá nhân của mình, La Lăng Vũ cũng để tag là: Kẻ tha hương. Trang chủ cắt cái hình đó ra, giễu là: Giám đốc La khiêm tốn quá, thực chất chúng tôi ai cũng biết anh đến từ sao Hỏa mà.
“Con người ta chỉ cần dựa vào mỗi mùi hương cơ thể đã phải lòng ai đó được rồi à?”
La Lăng Vũ hỏi.
Chung Hà Quân có biết về chuyện giữa anh và Thẩm Thư Lân, châm chước đáp: “Thực ra thì pheromone không có mùi vị cụ thể gì hết á. Hồi nãy em chỉ lấy ví dụ cho anh dễ hình dung thôi. Vì Beta chúng mình không mẫn cảm với nó lắm đâu, không giống như Alpha và Omega.”
La Lăng Vũ gật gù.
Cơ mà nghe cô nói vậy quả thật khiến La Lăng Vũ nhớ tới hồi đó trên Tide có một câu chuyện hài hước thế này, một Alpha viết trên trang cá nhân như sau: Hôm nay gặp một Omega rất xinh đẹp, pheromone của cô ấy như mùi chăn đã được phơi nắng ấy, nghe thích gì đâu luôn, muốn được ôm cô ấy ngủ quá!
Bình luận nhận được nhiều lượt thích nhất bên dưới là: Ý cậu là giống mùi xác ve chó ấy hả?
“Có câu ‘Người có cơ quan phát hiện mùi càng thính, năng lực giao tiếp càng mạnh’. Nhưng không có nghĩa là không ngửi được mùi gì thì coi như nó không tồn tại được.” Chung Hà Quân cười, “Chúng nó sẽ dần dần ảnh hưởng đến anh, thẩm thấu vào từng tế bào, ví dụ công ty cũ ở HK của em có ba Alpha, thằng thì ngu, thằng thì đần! Anh tưởng em không biết chắc? Nhưng một khi anh hít chung một bầu không khí với chúng nó, pheromone của Alpha sẽ khiến anh vô thức tín nhiệm bọn chúng… Mọi người gọi đó là năng lực lãnh đạo, tự nhiên có lòng tin bọn chúng sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”
La Lăng Vũ: “Sau đó thì sao?”
Chung Hà Quân hít sâu: “Thì sau đó em tới thủ đô đó.”
Đám Beta đập bàn cười linh đình, La Lăng Vũ cũng nằm trong số đó, anh còn bật ngón cái với Chung Hà Quân, song cô vẫn không quên trả lời câu hỏi ban đầu của anh: “Thế nên con người chúng ta không ai giống ai, loại pheromone mà anh thích chưa chắc người khác cũng sẽ thích, mình phát triển mạng xã hội ở đây tốt đấy, nhưng chắc gì ra nước ngoài cũng được như vậy.”
Ngó vẻ mặt đăm chiêu của La Lăng Vũ, đây cũng là một trong các lý do cô rất thích công ty này, so với đám Alpha động đực hở một chút là tỏa pheromone đè đầu cấp dưới, đi theo sự dẫn dắt của Beta, chí ít mình còn có cái để mà thương lượng. Chung Hà Quân cười bổ sung thêm: “Nhưng ra nước ngoài khảo sát, mở mang tầm mắt cũng là việc tốt, có nhiều thứ mình phải tự mình đặt chân đến mới trải nghiệm được. Những thứ ấy bắt rễ sâu vào nền văn hóa của một quốc gia, ngay cả khi chúng ta không nhận thức được, nó vẫn luôn luôn xảy ra.”
Thành ra La Lăng Vũ cũng không mấy thoái chí, thành Rome đâu phải xây lên chỉ trong một ngày, McDonald’s muốn mở chi nhánh cũng cần phải điều tra thị trường trước đã, cho nên nếu muốn phát triển mạng xã hội, vậy thì còn sớm quá, đừng nên gấp gáp nhất thời.
“A~ Phiêu bạt rồi lại phiêu bạt~ Hỡi chàng lãng tử ơi, biển người thênh thang~ chàng muốn dạt về nơi nào~”
Radio trong xe phát một bài nhạc xưa, giọng nữ trung tính hát bằng tiếng gió nghe sao mà chạnh lòng biết mấy. La Lăng Vũ lái xe vào gara nhà họ Thẩm, tắt động cơ, lấy khóa xe ra, thầm nghĩ: Không biết nữa, nhưng tóm lại không phải chỗ này.
Chỗ này không phải là nhà.
Uống hết bát thuốc bắc rang khô, La Lăng Vũ đặt bát xuống.
Súc miệng xong, anh xoa lên vùng thượng vị của mình, cảm thấy thuốc đau dạ dày của bác sĩ Trình cũng hiệu quả phết, nhưng không biết có phải mấy ngày nay ăn được ngủ được quá, hay là vì gần đây công việc bận rộn, không có thời gian tập gym hay không mà thớ thịt trên bụng anh có chiều nhão ra.
La Lăng Vũ đứng trước tấm kính vén áo mình lên, xoay trái xoay phải, giơ tay, ưỡn ngực, nâng bắp tay, hình như phần bụng còn hơi gồ lên thì phải… Anh bất giác nhíu mày, mới ba mươi tuổi mà đã có bụng rồi ư? Vậy thì không hay ho chút nào.
Hơn cả việc dạ dày sắp khỏi, bắt đầu có bụng mới là vấn đề đáng để anh quan tâm. La Lăng Vũ kéo áo xuống, nhấc điện thoại lên gọi cho phòng tập gym gần công ty hỏi còn chỗ để gập bụng không, tiếp tân ngọt ngào đáp: “Giờ thì vẫn còn nhé anh gì ơi, trễ một chút nhiều người khác đặt mất thì không còn đâu anh nhé, anh có đến liền không ấy?”
La Lăng Vũ kẹp điện thoại lên vai, vừa mặc áo khoác vừa ra ngoài, ngữ âm của cô bé này nghe rất thú vị, bèn chọc ghẹo đôi câu: “Anh giờ qua ngay đây, cưng nhớ chờ anh nhen~” Trước mặt đụng phải Thẩm Thư Kỳ, hắn ta ôm chầm lấy anh, “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Đối với cái kiểu lúc nào cũng muốn kiểm soát của Alpha, La Lăng Vũ rất bằng mặt không bằng lòng, bèn cất điện thoại, đẩy Thẩm Thư Kỳ lên tường, nắm chặt phần dưới của hắn: “Anh gì ơi~ anh có muốn được phục vụ đặc biệt không nào?” Anh bắt chước theo cách nói chuyện của cô bé ban nãy, mập mờ sáp tới, tập kích lên môi Alpha.
Khác hẳn với hành động sỗ sàng của mình, anh hôn rất dịu dàng, hai làn môi chung dụng, đầu lưỡi luồn vào trêu ghẹo để cả hai càng thêm khắng khít. Thẩm Thư Kỳ bị anh hôn như thế, phía dưới còn bị nắm chặt thì đương nhiên phải cửng lên rồi. Hắn lập tức giành quyền chủ động, xoay người nhẹ nhàng đặt La Lăng Vũ lên tường, một tay xoa hông của anh, một tay vịn đầu anh lại, làm nụ hôn trở nên nồng nàn, sâu sắc hơn. Từ tốn, tham lam cứ ngỡ như hôn thế nào cũng chẳng đủ, hơi thở lúc ẩn lúc ẩn giữa đầu lưỡi, đôi môi đang trằn trọc, quấn riết vào nhau.
“Làm…hay không làm?”
Trong lúc hôn, La Lăng Vũ loáng thoáng hỏi.
Dừng một chút, Thẩm Thư Kỳ buông anh ra, “…” chỉnh đốn áo quần lại cho anh. Vậy tức là cự tuyệt rồi, đúng là tên thần kinh, La Lăng Vũ nhìn phớt qua phần dưới căng cứng của hắn, khóe mắt hàng mi vương nét gợi cảm khó tả, Thẩm Thư Kỳ nhìn mà không cầm lòng được, lại muốn hôn tiếp thêm lần nữa, nhưng lại bị La Lăng Vũ đẩy ra. Anh trở lại cách nói chuyện bình thường: “…Tôi lên công ty xíu.”
Dường như anh lập tức lạnh nhạt hẳn đi.
Thẩm Thư Kỳ ôm anh: “Tôi đưa anh.”
“Thôi khỏi.” La Lăng Vũ lấy tay hắn ra, đi thẳng xuống lầu, thấy Thẩm Thư Kỳ có ý định đi xuống theo, anh lập tức xoay người lại, quàng cổ hắn, “Vợ nhỏ ở nhà ngoan nhé.” Bắt chước Thẩm Thư Lân chu môi hôn hắn cái chốc, “Moa.”
Thẩm Thư Kỳ bị anh chọc cười, quên béng luôn cuộc điện thoại ban nãy, trái tim bồi hồi xao xuyến khôn xiết, “…Lăng Vũ, La Lăng Vũ.”
La Lăng Vũ quay lưng về phía hắn, rời đi, khoát tay ý bảo đã nghe thấy rồi.